Lâm Đại Vĩ nhìn đứa con gái thứ hai, xinh đẹp thì xinh đẹp thật.
Nhưng cô không có học thức, hoàn toàn không thể so sánh với người thành phố.
Nếu ông là Sở Từ, chắc chắn đã sớm ly hôn với người vợ quê rồi, đây cũng là lý do ban đầu ông ta không đồng ý cho đứa con gái thứ hai đi tìm người.
Nhưng Sở Từ là một trí thức, loại người này đều sĩ diện sợ mất mặt, đứa con gái thứ hai đến trường tìm anh, chắc chắn Sở Từ không dám ly hôn nữa.
Nhưng chuyện này phải nhanh, nếu không đợi đến khi Sở Từ nghỉ hè về ly hôn với cô, thì công việc của con trai chẳng phải cũng không còn sao.
Lâm Đại Vĩ càng nghĩ càng thấy cấp bách, hận không thể lập tức giúp con gái bán nhà, ngày mai đưa cô lên tàu.
Lâm Điềm không biết suy nghĩ của ông ta, nhưng hai người lại không hẹn mà gặp, cô thực sự muốn rời khỏi đây sớm.
Ở thêm một ngày thì rủi ro lại tăng thêm một phần, lỡ như nhà họ Lâm lại thay đổi ý định thì sao.
Thôi, xuyên sách thì xuyên sách, sao không thể cho cô một người cha người mẹ yêu thương mình chứ.
Trước kia là trẻ mồ côi, bây giờ cha mẹ lại còn trọng nam khinh nữ.
Đôi khi Lâm Điềm cũng nghĩ không biết cảm giác được sinh ra trong một gia đình bình thường là như thế nào.
Cô chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ, nhưng hai đứa trẻ trong bụng này, cô hy vọng chúng có thể có được.
Khi Lâm Điềm chuẩn bị về nhà mình, Lâm Đại Vĩ lại dặn dò thêm vài câu: "Con định đi Bắc Kinhthì phải báo trước với đội trưởng, chuyện bán nhà cũng phải nói với ông ấy, thủ tục gì đó cũng phải nhờ ông ấy giúp con làm."
Lâm Điềm không phản bác, gật đầu đồng ý.
Nhìn bóng dáng đứa con gái thứ hai rời đi, Lâm Đại Vĩ lại có chút không chắc chắn hỏi vợ mình: "Tịch Mai, bà có thấy đứa Nhị Nha có gì đó khác thường không."
Trương Tịch Mai vẻ mặt vui mừng, nghe vậy không nhịn được nói nhỏ: "Ba sắp nhỏ nghĩ nhiều quá rồi.
Trước kia Nhị Nha nhát gan, nhưng bây giờ sắp làm mẹ rồi, chắc chắn sẽ có thay đổi."
Lâm Đại Vĩ không nói gì nữa, trở về phòng nghỉ trưa.
Lâm Điềm ngủ dậy vào buổi chiều, liền đến đội báo chuyện mình chuẩn bị đi Bắc Kinh và bán nhà.