Thực ra vừa rồi anh đã nghĩ trong đầu, anh có một căn tứ hợp viện, có thể cho Lâm Điềm ở tạm trước.
Còn về vấn đề hộ khẩu, chỉ có thể nhờ người giải quyết.
Anh nói ý nghĩ của mình cho Lâm Điềm biết, Lâm Điềm gật đầu, lúc này cô mới nhớ ra Sở Từ đúng là bị mất trí nhớ.
Nhưng anh chỉ quên những chuyện sau 17 tuổi, tức là quên mất cô và chuyện bọn họ kết hôn.
Lâm Điềm cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Người thân trong nhà anh, anh còn nhớ không?"
Sở Từ xoa mũi, nói một cách không tự nhiên: "Nhớ chứ, anh chỉ quên những chuyện sau 17 tuổi thôi."
Quả nhiên, trong lòng Lâm Điềm không khỏi mắng tác giả truyện này, nhưng trên mặt vẫn tươi cười.
Cô và hai đứa trong bụng chỉ là pháo hôi, là công cụ thúc đẩy cốt truyện.
Cô nói: "Thế thì cũng may mắn trong cái bất hạnh rồi, nếu người nhà anh không có tin tức của anh chắc lo lắm."
Thực ra Sở Từ đã kể cho nguyên chủ một chút, đại khái là trong nhà còn những ai.
"Tứ hợp viện còn phải dọn dẹp lại, mấy hôm nay em tạm chịu ở nhà khách trường học nhé." Sở Từ nhìn nụ cười của cô càng thêm áy náy, một lúc sau mới ngượng ngùng hắng giọng nói.
Đương nhiên Lâm Điềm không có ý kiến gì, đồng ý luôn.
Cô vừa ngẩng đầu lên, Sở Từ đã nhìn thấy đôi mắt to trong veo xinh đẹp của cô.
"Giờ cũng gần trưa rồi, em có đói không, hay là anh đưa em đi ăn trước." Sở Từ tránh ánh mắt cô nói.
"Được, ăn xong em muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút, em cứ thấy không yên tâm." Lâm Điềm không khách sáo với anh.
Lúc này Sở Từ mới nhớ lại cô vẫn là phụ nữ mang thai, anh đã bỏ mặc người vợ đang mang thai ở quê, anh có chút tức giận với bản thân trước khi mất trí nhớ.
Dù biết đó chỉ là chuyện bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng khiến cô phải chịu khổ.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ đau lòng, nhìn bụng Lâm Điềm giọng nói càng thêm dịu dàng: "Nên đi, ăn xong anh đưa em đi bệnh viện."
"Được." Nụ cười của Lâm Điềm lúc này rạng rỡ vô cùng, Sở Từ càng quay đầu đi không dám nhìn nữa.
Không biết có phải vì thân phận vợ của Lâm Điềm hay không, từ lần đầu gặp cô, Sở Từ đã đặc biệt chú ý đến mọi thứ của cô.