Nhóm dịch: Thất Liên HoaSau khi rửa tay, cô bé đi đến cạnh Điền Mật, vui vẻ rêu rao: “Chị hai ơi, em vừa mới nhìn thấy chị họ Xuân Tú bị cô đánh.
Có phải chị ấy lại đi tìm thanh niên tri thức ở trong thành phố đó không?”Cô của họ lấy một người họ Trần ở trong thôn, chỉ là nhà họ ở đầu thôn còn nhà họ Điền ở giữa thôn.Điền Mật nghe vậy thì hoàn toàn không có cảm giác chột dạ khi tố cáo chuyện riêng của người ta chút nào.
Trong trí nhớ, Tôn Tuấn, thanh niên tri thức đến từ Tô Châu kia cũng không phải là người tốt lành gì.
Cô vừa múc canh, vừa cười nói: “Chắc vậy.
Ban ngày chị thấy Xuân Tú đưa thức ăn cho thanh niên tri thức Tôn Tuấn.”“Hihi…em biết ngay mà.
Cũng không biết Xuân Tú nghĩ kiểu gì, thanh niên tri thức Tôn Tuấn đó không phải là trắng một chút thôi sao? Dáng người thấp bé, vẻ ngoài lại chẳng ra làm sao, sao mà cường tráng bằng mấy anh trai trong thôn mình được.” Ở trong lòng Điền Phán Đễ, đàn ông mà vai không thể gánh, tay không thể xách, lại không thể ra làm việc đồng áng thì không phải đàn ông tốt.Lúc này không cần Điền Mật nói gì, Loan Hồng Mai đã giơ tay cốc đầu bé Tư một cái, hung hăng mắng: “Con chỉ là một đứa nhóc, nói linh tinh cái gì! Mau đến nhà ông nội gọi anh cả về ăn cơm.
Lần sau mà còn để mẹ nghe thấy con nói linh tinh, cẩn thận mẹ đánh con đấy có nghe chưa.”Điền Phán Đễ bị cốc đầu thì nhe răng toét miệng.
Cô bé không chỉ giống Loan Hồng Mai về ngoại hình mà còn giống cả về tính cách chanh chua, bị cảnh cáo cũng không sợ, còn mạnh miệng nói: “ Con không đi đâu, nhà ông nội còn có thể để anh cả chịu thiệt à? Bọn họ chắc chắn là ăn thịt.”Cô bé nói xong trên mặt liền lộ ra vẻ giận dữ, đặt mông ngồi xuống ghế, cầm đũa ăn cơm tối, coi lời nói của mẹ như gió thoảng qua tai.Loan Hồng Mai cau mày đếm ngược.
Bà ta vỗ bàn cái “rầm” đứng dậy muốn đánh người.Điền Hồng Tinh thấy vậy thì vội vàng ngăn vợ lại, cau mày trách móc: “Được rồi, hai mẹ con bà cả ngày gây gổ đã đủ chưa?”Ông nói xong lại trợn mắt nhìn bé tư cá chết không sợ nước sôi, chỉ cảm thấy nhức đầu.Lát sau, ông nhìn đứa con trai út: “Hướng Dương, đi gọi anh con về ăn cơm, tiện thể mang canh cá cho ông bà nội.”Điền Hướng Dương mới mười tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, giống Điền Hồng Tinh nhất.
Cậu bé nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu.Điền Mật cảm thấy con người thời này thật gan dạ, đứa trẻ mười tuổi, đi hơn một dặm đường, lại còn bưng canh cá nóng, cũng không sợ xảy ra chuyện.
Cô thở dài để đũa xuống đứng dậy theo: “Ba à, con đi cùng em út, bát canh kia quá nóng.”Điền Hồng Tinh gật đầu một cái: “Được, mau đi đi.”…Ông cụ Điền, Điền Tế Tân là là một vị đại phu chân đất, cực kỳ giỏi châm cứu, có chút tiếng tăm xung quanh mấy trấn.Điền Mật cũng là thân ở thời đại này mới biết, không phải tất cả thầy thuốc Trung y đều sẽ vào chuồng trâu.Ông cụ năm nay sáu tám tuổi, bởi vì tay nghề châm cứu nên ở trong thôn Triều Dương rất được tôn trọng, nhưng cảm giác của Điền Mật đối với ông cụ lại bình thường.Nguyên nhân cũng đơn giản, trình độ thiên vị của ông cụ Điền và vợ ông ấy khiến người ta tức lộn ruột.Họ chỉ thích cháu trai cũng chính là anh cả của Điền Mật, Điền Trường Khanh.Y thuật của ông cụ không hề tầm thường, cả đời chỉ có một đứa con trai, không biết tại sao Điền Hồng Tinh lại không có duyên với nghề thuốc Đông y, học mấy năm rồi nhưng rất nhiều dược liệu cũng không nhớ được..