Nhưng dù sao đối với người cha này thì cũng có vài phần quan tâm, anh ấy đi tới bên cạnh ba Sở rồi ngồi xổm xuống muốn xem xét tình trạng của ông ta.
Sở Ngu ngừng hẳn động tác rồi đi qua.
Một bên Triệu Tú Liên đang khóc thét nhìn thấy cô thì muốn há mồm mắng to, nhưng không chờ lời nói ra khỏi miệng, chỉ một ánh mắt của Sở Ngu nhìn qua cũng làm mụ ta sợ hãi rụt trở về.
Mụ ta còn nhớ rõ một màn vừa rồi, một tay Sở Ngu đem cái bàn gỗ lâu năm nhấc lên, cái này mà ném vào trên người mụ ta thì nhất định xương cốt sẽ tan thành từng mảnh.
Trước kia ba Sở cũng từng nói với mụ ta Sở Ngu đã học võ nhưng lúc ấy mụ ta không quan tâm chuyện đó, hôm nay chính mắt nhìn thấy thì mới biết được có bao nhiêu lợi hại.
Sở Ngu không nhìn Triệu Tú Liên mà cô ngồi xổm xuống lật mí mắt ba Sở lên xem, bởi vì không có ống khám bệnh nên cũng không thể phán đoán được quá nhiều, nhưng mới đầu xem ra không phải do bệnh nặng trúng gió linh tinh, mà hẳn là do tức giận nên dẫn tới khó thở, ngoài ra ở độ tuổi này sẽ suy dinh dưỡng một chút vì thế cơ thể sẽ ngất xỉu khi không chịu được.
Nhìn thấy người không có chuyện gì lớn nên tay Sở Ngu chống lên đứng dậy, quay đầu nói với Sở Giang Sơn: “Không có chuyện gì đâu, anh đem ông ta vào phòng đi, một lát sau sẽ tỉnh lại, nếu muốn cho ông ta nhanh tỉnh thì chỉ cần ấn giữa huyệt là được.
” Nói xong lại đẩy anh ấy một chút, ý bảo đi dọn người về phòng nhanh.
Sở Giang Sơn có chút lo lắng mà cũng có chút bất đắc dĩ, cuối cùng cũng vẫn nghe theo lời em gái mình nói mà dùng lực ôm ba lên bước tới buồng trong nhà.
Sở Ngu quay đầu nhìn Triệu Tú Liên nhếch miệng cười: “Hiện tại chúng ta đã có thể nói chuyện rồi, nào, nói chuyện đi.
”Triệu Tú Liên nhìn thấy nụ hung dữ của cô, trong nhất thời cũng hận bản thân sao không ngất xỉu luôn đi.
Sở Ngu kéo lấy một cái băng ghế ngồi xuống, nhìn Triệu Tú Liên: "Nếu không thích chúng tôi ăn cơm trắng của mấy người, vậy càng tốt, về sau chúng tôi không ăn cơm cùng các người nữa.
".