Nói xong cô ngã lên giường, ngủ thiếp đi.Lúc cô thức dậy trời vẫn chưa sáng hẳn, bây giờ cô không có điện thoại cũng không có đồng hồ, không biết giờ giấc cụ thể.
Sở Ngu dựa vào sắc trời, bây giờ có lẽ khoảng bốn giờ.
Giấc ngủ này không ngon, cho dù cô đã hơn mười năm ngủ không ngon nhưng lần này thì khác.Bây giờ sức khỏe của cô rất tốt, không bị thương, đầu cũng không đau đớn tới mức không ngủ được.Nghĩ đến chuyện này, Sở Ngu đưa tay sờ dưới gối, không hề bất ngờ khi dưới đó trống rỗng."Haiz"Cô không chắc mình có bị xem là người kì quái hay không, vì từ khi cha dùng ghế đập vỡ đầu cô, sau đó cô cầm dao phay chém ông ta thì cô đã có một thói quen luôn mang dao bên cạnh.Ban đầu cô dùng dao phay chém ông ta bị thương, sau đó vì để tiện mang theo bên người nên đổi thành dao gọt trái cây, dao găm Thụy Sĩ.
Đến cuối cùng khi cô làm bác sĩ đổi thành dao giải phẫu sắc bén.Mười mấy năm qua, cho dù đi ngủ hay tắm rửa, dao luôn trong tầm mắt của cô.Bây giờ bỗng nhiên xa nó khiến cho cô không quen được.Sở Ngu mở to mắt nhìn trần phòng đen sì, không thể ngủ yên được.
Cuối cùng cô thở dài xoay người đi xuống giường, trong phòng Sở Đại Căn Nhi và Sở Nhị Đản ngủ ngáy khò khò, nhìn qua nếu có người khiêng hai người bọn họ đi cũng không biết.
Sở Ngu nhìn ngứa mắt, muốn đạp mỗi người một cái cho tỉnh.Cô thầm niệm "Kích động là ma quỷ", sau đó lê giày đi đến nhà kho.Trong nhà kho cũng không có thứ gì, Sở Ngu vừa đi vào đã thấy lưỡi liềm.
Cô cầm lên, tỏ vẻ ghét bỏ nhìn một hồi, bất đắc dĩ cầm về phòng.Trời hơi sáng lên, Sở Ngu đặt lưỡi liềm ở đầu giường, an tâm ngáp một cái, nằm trên giường mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.Lúc thức dậy lần nữa đã là giữa trưa, ngày mùa hè ánh nắng nóng bỏng chiếu vào từ cửa sổ, cả phòng vô cùng oi bức.
Sở Ngu ngẩn người một lúc rồi ngồi dậy, ngủ một giấc hơn mười tiếng, bây giờ cô cảm thấy đầu óc rất mông lung..