Cũng không phải công việc chính thức gì, chỉ là cộng tác viên trồng trọt bình thường, tính công như ở nông thôn.
Song, cuối năm không dùng công đổi lương, mà nông trường dùng công đổi tiền và phiếu lương.Nông trường rất lớn, có đội vận chuyển riêng, trường cấp một, cấp hai và nơi mua bán, Sở Giang Sơn học trung học ở đây.Nhưng hôm nay ba anh em không muốn đi nông trường mua đồ, bọn họ mua tương đối nhiều đồ nên muốn đi xe buýt đến cửa hàng lớn ở thành phố.Dẫn theo đứa nhỏ mới sáu tuổi như Sở Nhị Đản, ba người đi gần một tiếng mới đến nơi chờ xe."Xe tới, xe tới."Nhóm người Sở Ngu cũng rất may mắn, vừa đến trạm dừng không lâu thì xe đã đến.
Cô nhìn xe từ từ chạy đến, nghiêng đầu nói với anh trai Sở: "Một lát theo sát em." Nói xong, cô bế Sở Nhị Đản tựa lên vai, lúc xe sắp dừng vụt chạy vọt đến.Lúc này đám người đang nhìn chằm chằm cửa xe, Sở Ngu không hề dừng bước, khiêng em trai xông vào đám người.
Mọi người ngồi xe bus nhiều, cảnh chen lấn nào chưa thấy qua, nhất là người bên nông trường phần lớn làm việc nhà nông, đều cần sức lực.
Đám người phía sau nghĩ cứ chen lấn như thế không thể nào lên xe được.Song, không ai nhìn thấy kiểu như Sở Ngu, cô như đạn pháo, quan trọng là còn khiêng một đứa bé, thấy cô xông qua nhiều người vô thức né ra, dù sao không ai muốn bị giày đạp lên mặt cả.Cứ như thế, cô mạnh mẽ chen qua đám người đi lên xe trước, Sở Ngu thở một hơi, tìm hai chỗ cạnh nhau thả em trai xuống, sau đó ngồi xuống.Lại nhìn Sở Giang Sơn, anh ấy đã bị động tác đột nhiên lao tới của Sở Ngu làm cho ngơ ngác.Sau khi lấy lại tinh thần, Sở Ngu đã lên xe.
Anh ấy không nghĩ nhiều, vội theo đám người chen lên xe.Thật vất vả mới lên xe chen đến cạnh hai em, Sở Giang Sơn mờ mịt khi chỗ bị giành hết rồi.
Anh ấy mặt dày chịu đựng ánh mắt "Sao anh vô dụng như thế" của em gái, bế em trai ngồi cạnh lên, để cậu bé ngồi lên chân mình..