Mẹ kế của ba anh em – Triệu Tú Liên ngồi ở bên tay phải của ông ta, vẻ ngoài chỉ có thể coi là thanh tú, kém xa so với người mẹ là trí thức trẻ kia, nhưng làn da tương đối trắng, so với những phụ nữ trong thôn suốt ngày làm việc ngoài đồng thì cũng miễn cưỡng có thể tính là một bông hoa.
Ngồi đối diện với mụ ta là một cặp trai gái con của người đàn ông mới kể trên kia, bé trai 8 tuổi, bé gái 5 tuổi, hai đứa trẻ vừa đen đúa vừa thấp bé, trông chẳng khác gì mấy cục phân dê rớt đầy đường trong thôn.
Cạnh cửa có một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi co ro, đứa bé bưng một cái chén lớn ngồi trên bậc cửa, đầu to người nhỏ, Sở Ngu đoán đứa bé này mà đứng lên chắc là giống như một que diêm.
Trùng hợp lúc này đứa bé ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt trong veo đen láy phút chốc ánh lên vẻ vui sướng rạng rỡ, vừa mở miệng đã muốn gọi cô.
Không chờ ông ta lên tiếng thì ba Sở đã chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Sở Lập Nghiệp để chén xuống rồi cau mày nhìn về phía Sở Ngu: "Mày còn biết đường trở về ư, đã trễ thế này rồi! Không biết mọi người trong nhà đang chờ mày về ăn sao, lần sau mà còn về trễ vậy thì mày nhịn đói đi.
"Nhìn thức ăn đã vơi hơn một nửa trên bàn, rồi nghĩ tới câu nói "Mọi người trong nhà đợi mày về ăn cơm" kia, thì Sở Ngu lâm vào suy nghĩ sâu của mình.
Cô cũng không có rối rắm chuyện mình có bị mắc di chứng xuyên không hay không, Sở Ngu từ phòng bếp lấy ra chén đũa rồi thuận tiện lấy luôn cho anh trai mình, cô sợ qua một lát thì những người "chờ" cô ăn cơm sẽ đem mâm gặm không còn một miếng.
Cô nhìn thấy thằng bé Sở Nhị Đản đang ngồi ở ngưỡng cửa thì do dự một chút, rồi quyết định ngồi cạnh mẹ kế.
Gắp lên miếng bánh bao bắp bỏ vào chén trống rỗng của thằng bé, rồi ở trước mắt mọi người Sở Ngu cầm cái chén bắt đầu gắp đồ ăn.
Lúc Triệu Tú Liên ngồi cạnh con riêng của chồng thì nhăn mi lại.
Trước kia ba anh em vẫn luôn ngồi gần cửa, mà hôm nay không biết con bé chết tiệt này bị sao mà ngồi bên cạnh mụ ta.
.