“Mẹ ơi, nào có mẹ nói như vậy khoa trương, con này không phải vá đẹp sao? Chỉ là xấu xí một chút thôi, có thể mặc được là được.”
Triệu Vãn không để ý lời mẹ nói, cũng bởi vì hiện tại trang phục quý giá, tự mình mua vải làm quần áo có lời, chờ đến cải cách mở cửa sau, liền không cần.
Cái tay nghề làm quần áo này, nguyên chủ không biết, cô càng không biết, nhiều nhất chỉ có thể vá cái lỗ, lấy miếng vá đắp lại một chút, cái này cô có thể làm.
“Đây là vấn đề xấu xí sao? Đó là không thể mặc, càng không thể nhìn, con gặp qua ai mặc y phục là cái dạng này.” Mẹ Triệu hận sắt không thành thép.
Nhìn con gái mình, hai tay vụng về với kim chỉ, không biết làm gì cả, Mẹ Triệu chỉ biết thở dài ngao ngán.
Việc đơn giản như vá quần áo mà cũng không làm được, khiến bà lo lắng cho tương lai của con gái.
Hận không thể chặt tay con bé đi rồi gắn tay của người khác vào.
Triệu Lôi thấy vậy, hắn vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Chị hai, chị không biết làm quần áo, sau này gả đi nhà chồng sẽ bị ghét bỏ.” Bình thường toàn là hắn bị cha mẹ rầy la, rốt cuộc thì nay đã đến lượt người khác.
Triệu Vãn liếc nhìn thằng em đang hả hê, không chút để ý nói: “Sắp tới thi cuối kỳ rồi, chuẩn bị thế nào? Đừng có mang được hai quả trứng vịt về nhé!”
Câu nói tuy là nghi vấn nhưng lại mang tính khẳng định mạnh mẽ.
Sự chú ý của Mẹ Triệu lập tức bị dời đi, bà thực sự lo lắng về thành tích học tập kém cỏi của đứa con trai út.
"Triệu Lôi, còn không biết xấu hổ mà nói chuyện với chị gái của con? Bài tập của con đâu, mau lấy ra làm đi, ngày mai là phải đi học rồi.
Suốt ngày chỉ biết chơi bời, tiền trong nhà cho con đi học là để con đi chơi hay sao? Mỗi ngày không làm gì, chỉ biết khiến mẹ phiền lòng."
Triệu Lôi lủi thủi đi vào phòng làm bài tập.
Cậu ta thầm nghĩ quả nhiên sách nói đúng, chỉ có phụ nữ và trẻ con là khó chiều.
Tại sao cậu ta lại đi trêu chọc chị ba, giờ thì hay rồi.
Triệu Vãn lúc này cũng không thoải mái hơn, vẫn đang vật lộn với kim chỉ.
Cô cũng tưởng không làm được, nhưng Mẹ Triệu cứ ở bên cạnh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm.
Trời ơi, cuộc sống này không thể nào qua được!
Cô hiện tại cảm thấy mình như một phế nhân, cái gì cũng không biết làm.
Nghĩ đến những người phụ nữ xuyên không khác, họ đều là những người tài giỏi, cái gì cũng biết, dễ dàng thực hiện lý tưởng của mình, trở nên giàu có một phương.
Còn bản thân mình, chẳng biết làm gì, chỉ biết vá áo.
Thật là làm xấu mặt hội những người xuyên không.
Cô cũng muốn đi chợ đen kiếm chác, nhưng khổ nỗi không có không gian, không vật tư, càng không có thời gian và lý do để đi đến thị trấn hoặc huyện thành.
Cô cũng không muốn xuống quê, đến một nơi xa lạ, không ai quen biết, để ra vẻ cao nhân.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cố gắng học để thi đại học mở ra con đường tương lai.
Hiện tại bên ngoài chỗ nào cũng nguy hiểm rình rập.