Vài năm trước thiên tai xảy ra, mùa màng thất thu, người ta nương nhờ vào ngọn núi này mà nuôi sống không ít người.
Mọi người đốn củi đều là trên ngọn núi này.
Thượng Hà đại đội mùa đông vẫn tương đối lạnh, cũng là nhờ có củi để sưởi ấm.
“Tiểu Vãn, chúng ta đi bên này, năm trước ở khe núi kia phát hiện được nho dại, không biết năm nay còn có hay không? Nếu như bị những đứa trẻ khác trong đội biết, e rằng chẳng còn gì nữa.
”
Vương Điềm Điềm vừa lấy gậy gõ mặt đất, vừa nói.
“Cũng không hẳn, nhưng nghĩ đến vị trí này khá bí ẩn, hẳn là chưa bị phát hiện, chúng ta đi xem thử.
”
Triệu Vãn cũng nhớ tới năm trước cùng Vương Điềm Điềm hái nho, chua là chua, nhưng cũng ăn được.
Đại đội có không ít đứa trẻ tầm tuổi Triệu Lôi, làm công cũng kiếm được không bao nhiêu công điểm, nên có nhà cho phép bọn chúng tự chơi.
Trẻ em ở độ tuổi này nghịch ngợm nhất, trên núi phàm là có thứ gì tốt, đều có thể bị bọn chúng phát hiện.
Hai người đến nơi, thấy dây nho chĩu nặng những trái nho dại, liền biết nơi này chưa bị ai phát hiện.
“Oa, năm nay nhiều như vậy sao?” Vương Điềm Điềm nhìn chùm nho trĩu quả trên giàn, tất cả đều chín mọng, kinh ngạc cảm thán.
“Năm nay nho còn rất ngọt, Điềm, cậu nếm thử đi.
” Triệu Vãn hái một quả, lau qua quần áo rồi ăn, không ngờ vị ngọt đậm đà.
Những quả nho tím đen mọng căng, mỗi quả đều to tròn.
Hai người ban đầu không hái, mà thỏa mãn cơn thèm ăn của mình trước.
Ăn gần hết, hai người mới bắt đầu hái nho.
May mắn là họ mang theo sọt, cũng đủ lớn để đựng.
“Điềm Điềm, đã đủ rồi, chừa lại một ít cho chim chóc trong núi ăn, sang năm lại đến.
” Triệu Vãn thấy hai sọt đã đầy, còn dư lại một ít.
“Cũng đúng, chừng này đủ chúng ta ăn, còn có thể chia cho người khác, lần này đi thôi.
”
Vương Điềm Điềm cũng không tham lam, sẽ để lại phần còn lại cho chim chóc trong núi.
Sau khi xuống núi, hai người chia tay về nhà.
Triệu Vãn cõng một sọt nho, trên đường gặp vài người ăn mặc rách rưới, gầy trơ xương đang nhặt phân.
Triệu Vãn ngẩn người, không dừng lại lâu liền tránh ra.
Cha của Triệu Vãn ở đại đội phía trước đã dặn dò người trong nhà không cần tiếp xúc với những người đó, thấy coi như không nhìn thấy.
Về đến nhà, Triệu Vãn cẩn thận lấy nho ra bày biện đẹp mắt.
“Chị, chị lấy đâu ra nhiều nho thế? Ngọt không?” Triệu Lôi vừa về nhà đã thấy một bàn nho, liền với tay lấy một quả bỏ vào miệng.
Triệu Sâm nhìn Triệu Lôi ăn.
“Chị ơi, ngọt quá! Chị hái ở đâu? Ngày mai em cũng đi hái.
” Nói rồi cầm một chùm nho ăn tiếp.
Triệu Sâm thấy vậy cũng đi theo ăn, không chua, rất ngọt.
“Rửa sạch rồi ăn, hái từ trên núi về còn chưa rửa đâu.
”
Thấy hai đứa không rửa đã ăn, Triệu Vãn vội vàng giật lấy chùm nho trong tay Triệu Lôi:
“Đi rửa sạch rồi ăn.
”
Triệu Lôi không lay chuyển được Triệu Vãn, đành phải cầm đi rửa.
Đến khi Mẹ triệu và mọi người tan tầm trở về, thấy trong nhà nhiều nho như vậy, cũng ngạc nhiên:
“Tiểu Vãn, con hái hết những quả nho này về à?”
“Mẹ, tất cả đều là chị ba hái về, rất ngọt, ngọt hơn so với trước đây.
Mẹ nếm thử đi.
”
Triệu Lôi cầm một mâm nho, cho từng người nếm thử.
“Ừm, không tồi, rất ngọt.
” Anh hai Triệu ăn một quả và đánh giá.
“Em hái ở đâu, ngày mai anh cũng đi hái về một ít.
”
“Anh hai, chỗ đó không còn, huống hồ, trong nhà nhiều như vậy còn chưa đủ cho anh ăn sao?”
Triệu Vãn không muốn tiết lộ địa điểm, Triệu Lôi này còn ở bên cạnh nghe, nếu nói ra, sang năm chỗ đó sẽ chỉ còn lại bọn họ.