Anh hai Triệu tiếc nuối, cũng không nói gì.
“Nhiều như vậy cũng ăn không hết, đều chín, cũng không thể bảo quản được lâu, hay là mang đi cho một ít?” Mẹ triệu nhìn nhiều nho như vậy, tính toán chia cho mọi người một ít.
Triệu đại đội trưởng gật đầu: “Có thể đưa một ít.
”
“Cha, mẹ, chừng này cũng không nhiều, con có thể ăn hết.
Đây là chị ba hái, bố mẹ không hỏi ý kiến chị ấy sao? Sao lại tự ý quyết định.
” Triệu Lôi không muốn chia cho ai.
Cậu có thể ăn nho thay cơm, cơm còn không ngon bằng nho.
“Cha, mẹ, nhiều như vậy cũng đúng là ăn không hết, vậy muốn tặng cho ai?” Triệu Vãn cũng cảm thấy hái nhiều quá, đều là nho chín, không thể bảo quản được lâu.
“Cho chị dâu cả nhà mẹ đẻ và bà ngoại đều đưa một ít, trong thôn thì chọn những nhà nhà có quan hệ tốt với chúng ta mà đưa.
”
Mẹ triệu chia nho ra, mỗi nhà vài chùm, hơn hai mươi chùm đã được chia đi, trong nhà còn lại một nửa.
Lúc Mẹ triệu chia nho, Triệu Lôi và Triệu Sâm đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt tiếc nuối.
Hai nhà trong đội được Mẹ triệu tặng nho tối nay, khi trở về cũng không rảnh tay, trong rổ còn đựng thêm một ít hạt dẻ.
Nhà mẹ đẻ chị dâu cả và bà ngoại sẽ được Anh cả Triệu lái xe đưa nho đến vào sáng mai trước khi đi làm.
Ngày hôm sau, Triệu Lôi đi học còn mang theo một chùm nho để khoe với mọi người, mỗi người bạn được chia hai quả.
Triệu Vãn không quan tâm đến việc đó, sau khi làm xong việc nhà, cô ở nhà học bài.
Buổi sáng trời không quá nắng, Triệu Vãn cho Triệu Sâm ra ngoài chơi, dặn đến khi trời nắng to thì phải về.
“Cô ơi, có người tìm chú hai.
”
Triệu Vãn đang đọc sách trong sân, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, thấy Triệu Sâm dẫn một cô gái trạc tuổi mình đến.
Triệu Vãn buông sách trong tay, mời người ta vào nhà: “Chị là ai thế? Có chuyện gì không ạ? ”
Tưởng Trân Trân nhìn Triệu Vãn, biết đây là em gái út của Triệu Thần, cô đã hỏi rõ tình hình gia đình hắn.
“Chị là Tưởng Trân Trân, lần trước đi ăn cơm ở thị trấn với anh hai em, lần này muốn hỏi anh ấy một số việc, được không em?” Tưởng Trân Trân nói nhỏ, nếu Triệu Vãn không thính tai thì khó có thể nghe rõ.
Triệu Vãn nghe vậy liền biết Tưởng Trân Trân là ai, nhưng lần trước xem mắt không phải không thành công sao?
Nhìn tình hình này, anh hai của cô không thích cô gái này, nhưng rõ ràng cô gái này lại thích anh hai.
Việc này không dễ giải quyết.
Cô gái này vừa nhìn là biết được bảo bọc rất tốt, chưa trải qua nhiều chuyện.
Ngay cả khi nói chuyện với cô, mắt cô ấy đã đỏ hoe.
“Tiểu Sâm, con ra ruộng gọi chú hai về, bảo cô tìm chú có việc.
” Triệu Vãn không nói là Tưởng Trân Trân tìm chú, sợ làm lớn chuyện, không tốt cho cả hai.
“Vâng.
” Triệu Sâm lập tức chạy ra ngoài.
Chỉ còn lại Triệu Vãn và Tưởng Trân Trân, không biết làm sao.
“Chị ngồi xuống trước đi, em đi rót nước cho chị.
”
Triệu Vãn nói rồi chạy vào bếp rót nước.
Cô không chịu nổi cô gái như búp bê sứ này, sợ cô ấy khóc.
Đem trà đặt trước mặt Tưởng Trân Trân, hai người không nói lời nào, bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Tưởng Trân Trân cũng không biết việc mình lén lút đến Thượng Hà đại đội tìm Triệu Thần là đúng hay sai, nhưng cô chỉ muốn hỏi hắn, vì sao không thích cô? Cô từ lần gặp trước đã đem lòng yêu thương hắn.
Nếu có thể, cô nguyện ý gả cho hắn.