Bóng đêm phủ bầu trời, côn trùng kêu vang.
Bên ngoài tường rào đổ nát loang lổ, cành cây khô đung đưa theo gió, xâm xẩm tối mờ mờ ảo ảo, giống như đang che giấu âm mưu vô tận.
“Anh Lý, thật sự không sao chứ? Nếu như bị tố cáo tội lưu manh, vậy không phải...!sẽ ăn đạn à?” Chỗ góc tường, người đàn ông thân hình cường tráng, đè giọng lo lắng bất an hỏi.
“Tới đã tới rồi, mẹ nó cậu bớt lải nhải đi, thanh niên trí thức Đồng xinh đẹp như vậy, tên què Lâm đó xứng sao? Còn không bằng phục vụ hai anh em chúng ta, hơn nữa, anh tôi nhìn thấy rồi, hai ngày trước thanh niên trí thức Đồng lại nhận được một túi lớn, chúng ta làm xong thì cầm đồ đi, sợ cái rắm!”
Nói tới đây, người đàn ông ngoại hình chanh chua thấp bé dữ tợn nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, trong lòng giận dữ.
Mẹ nó chứ, vốn dĩ còn muốn phá hủy danh tiếng của thanh niên trí thức Đồng, khiến cô phải gả cho mình, đến lúc đó người đẹp, tiền tài cũng sẽ là của mình.
Không ngờ tính toán thất bại, cuối cùng hời cho Lâm Hoài Đông đó.
“Nhưng mà...”
“Nhưng cái gì mà nhưng, nhanh, cái tên yếu bóng vía nhà mày, Lâm Hoài Đông nhưng là nhóc con nhà địa chủ, nó còn dám đi gây chuyện sao? Chúng ta là bần nông, vinh quang lắm đấy...”
“....”
Chuyện xấu xa bên ngoài tường, Đồng Vãn Ý vẫn không biết gì cả.
Nếu là trước đây, người sợ tối như cô nhất định đã rúc về phòng từ sớm, không chỉ sẽ khóa cửa sổ, còn phải chiếu sáng cả phòng mới có thể yên tâm.
Nhưng mà, giờ phút này, những sự vật đã từng rất đáng sợ đó đã không quan trọng nữa rồi.
Cô nằm trên đất lạnh rất lâu, nhìn chằm chằm ngôi sao đầy trời, rất lâu chưa lấy lại tinh thần.
Dù đã tiêu hóa ký ức của nguyên chủ, Đồng Vãn Ý vẫn không hiểu, tại sao mình lại trở thành rồi Đồng Vãn, một nữ thanh niên trí thức sống ở năm 1972.
Cô chỉ nhớ, một phút trước mình ngồi trước máy tính phiên dịch bản thảo trong một tuần nộp đi.
Một phút sau...!Hình như...!Cả người đã rơi vào trong bóng tối vô tận.