Chỉ thấy trong báo đặt hai tệ, cộng thêm một tấm phiếu nửa cân thịt.
Thế cũng quá nhiều rồi, bình thường các thôn dân nhiều nhất chỉ cho mấy xu hoặc là mấy quả trứng gà thôi.
Trần Duẫn Đức cau mày nhìn sang, cũng kinh ngạc: “Không phải Hoài Đông cho, là thanh niên trí thức Đồng đưa cho anh, anh cũng không nhìn, cô gái này… haiz...!giữ lại phiếu thịt, thứ khác để sáng mai anh trả cho con bé.”
“Thanh niên trí thức Đồng đã kết hôn với Hoài Đông rồi, ai đưa cũng như nhau, nhưng phiếu thịt cũng quá nhiều rồi.” Lý Quyên là một người chất phác, tuy nói trong nhà có thể thêm nửa cân thịt, có thể bồi bổ cho cháu trai, nhưng mà...!cầm rất phỏng tay.
“Không sao, sáng sớm ngày mai anh mang mấy quả trứng gà cho thanh niên trí thức Đồng.”
“...Cũng được, ngày mai em dặn cha, chờ lúc thanh niên trí thức Đồng làm việc, xin ông cụ sắp xếp cho con bé công việc nhẹ nhàng chút.
Cô gái này xinh đẹp như hoa, nhưng tiêu tiền như nước, có lẽ cũng không trông cậy vào chút công điểm đó để sinh sống.” Cha của Lý Quyên là bí thư thôn, lúc này quan chức trong thôn rất có máu mặt.
“Làm thế...!Không được tốt lắm đúng không? Cha có khó xử không? Những thanh niên trí thức kia thì sao.”
“Có gì không tốt, thanh niên trí thức Đồng gả đến thôn chúng ta rồi, nói gì cũng xem là người nhà chúng ta.
Hơn nữa, nếu thanh niên trí thức khác không muốn cầm công điểm cao, cũng có thể tìm cha em nói chuyện, cha em là người hiền lành mà.”
Lý Quyên cẩn thận vuốt phiếu thịt, trong lòng đang nghĩ nên xử lý nửa cân thịt này thế nào, ngoài miệng lại phản bác lời chồng.
Cô ấy thật sự không cảm thấy đây là chuyện ghê gớm.
Thời đại này, dù là thanh niên trí thức trong thành phố, cũng phải siết chặt đai lưng mà sống.
Bình thường chỉ mong có thể kiếm thêm mấy công điểm.
Thanh niên trí thức Đồng lại khác, mới đến một tháng, đã nhận ba cái bọc, còn có ai không nhìn ra gia cảnh của cô tốt thế nào, chẳng qua tình hình giống như cô dù sao cũng là số ít.
“...Được, em cứ nhìn mà làm đi.
Ngủ thôi, không còn sớm nữa, ngày mai còn phải dậy sớm.” Dừng cuộc trò chuyện, Trần Duẫn Đức vỗ bà xã, nhắm mắt nuôi cấy giấc ngủ.
Nghe vậy, Lý Quyên ừ nhẹ một tiếng, cẩn thận cất phiếu thịt vào hộp gỗ trong giường, hai tệ đặt dưới gối chồng, định để chú ấy ngày mai đi trả lại.
Làm xong những chuyện này, cô ấy mới nằm xuống ngủ...
=
Một giấc này, Đồng Vãn ngủ cũng không được ngon
Cô không phải là người to gan, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù cơ thể không chịu nổi mà tiến vào giấc ngủ, trong đầu cũng suy nghĩ bậy bạ suốt đêm.
Lúc thì nằm mơ thấy trước khi nguyên chủ bị Lý Đại hãm hại, lúc thì lại nằm mơ thấy nguyên chủ đã đi đầu thai, còn nằm mơ thấy nguyên chủ đến thế giới của mình, thay thế cô tiếp tục sống...
Dù sao cũng mơ linh tinh, cái gì cũng có.
Cho đến khi có người gõ cửa, mới đánh thức Đồng Vãn từ trong những giấc mơ lạnh lùng.
“Vãn Vãn, Vãn Vãn...”
“...Tới đây!” Gắng sức mở mắt ra, nhìn bên ngoài thông qua cửa sổ dán giấy báo, cô mới phát hiện trời đã sáng rồi.
Đồng Vãn nhìn đồng hồ đeo tay dưới gối, xoay mình xuống giường, lảo đảo mấy cái mới đỡ trán choáng váng đi mở cửa.
Người đứng ở cửa là Hàn Tuệ Tuệ của viện thanh niên trí thức, cũng là bạn tốt từ nhỏ của nguyên chủ, đến thôn quê sớm hơn nguyên chủ một năm.
Nguyên nhân nguyên chủ xuống thôn quê, cũng là muốn có thể ở cạnh bạn tốt chăm sóc lẫn nhau.