Thập Niên 70 Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại


Sau khi Lục Vệ Quốc biết tên cô ta thì không dấu vết mà lùi lại phía sau, không thấy ngoài ruộng có phụ nữ lén lút hướng phía này xem sao? Phụ nữ trong thôn có một cái miệng có thể đem người chết nói thành sống.


Tôn Chí Hồng không biết cái này, thấy anh cố ý xa cách thì nụ cười cương ở trên mặt.


"Nhớ ra, đồng chí Tôn, cô còn có việc sao? Không có tôi phải vội trở về".


Ở trên người nữ chủ tìm cảm giác về sự ưu việt, cũng phải xem anh có nguyện ý hay không.


“Anh còn không cùng tôi nói đồng chí Lý hiện tại thế nào đâu”

Thời khắc mấu chốt, Tôn Chí Hồng gọi lại anh.


Gặp ánh mắt mong chờ của cô ta, Lục Vệ Quốc khách khí xa cách mà nói:

“Quá mấy ngày thì tốt rồi, cảm ơn đồng chí Tôn quan tâm.



“Cái gì?”

Tôn Chí Hồng nhìn bóng dáng anh rời đi thì hoàn toàn cười không nổi nữa.


Đều bị ngã đến ngất rồi, tốt, sao có thể tốt lên được, hơn nữa không phải thầy thuốc Vương nói sẽ què sao?

Tâm lý âm u của cô ta một chút đều không hy vọng Lý Tĩnh tốt lên.


Ngày đó nghe thấy Lý Tĩnh bị thương, cô ta thường ngày không thích uống canh rau dại đều uống nhiều hơn nửa bát.


Trước Tôn Chí Hồng có vài người chị gái, phía sau còn có hai em gái tên là Chiêu Đệ cùng Lai Đệ.

Cuối cùng cha mẹ mới sinh ra một người em trai.



Bảy tám đứa trẻ chen chúc trong một phòng, trừ bỏ em trai là bảo cái khác đều là cỏ, ngày trôi qua rất gian nan.


Bởi vậy gặp được Lý Tĩnh xuống nông thôn, biết thân phận trước kia của cô là đại tiểu thư cô ta vừa xem thường phái tư bản đồng thời cũng càng thêm ghen ghét.


Cũng là con gái vì cái gì vận mệnh lại không công bằng như vậy.


Đoạn thời gian cùng nhau sống ở trong viện thanh niên tri thức, không ít lần cô ta lén lút nói xấu, châm ngòi quan hệ của Lý Tĩnh cùng thanh niên trí thức khác.


Chỉ có như vậy mỗi lần thấy nhóm người thanh niên trí thức bài xích Lý Tĩnh, trong lòng cô ta vui sướng cực kỳ.


Lời nói trong lòng của cô ta, Lục Vệ Quốc cũng không muốn biết.


Trong cốt truyện, nếu nhớ không lầm sau khi Lý Tĩnh gả cho nguyên thân, Tôn Chí Hồng rất ghen tị nhưng khi biết cuộc sống của cô sau khi kết hôn, cô ta lại cười đến vui vẻ.


Anh cảm thán, nữ chủ thật không may.


Dọc theo đường đi, quả nhiên có người tinh mắt thấy bọn họ nói chuyện thì quanh co hỏi anh xảy ra chuyện gì.


Lục Vệ Quốc căng gương mặt giải thích, liền nói là mấy người thanh niên trí thức lo lắng cho vợ anh nên lại đây hỏi hai câu.


Người trong thôn biết anh là người thành thật, vợ anh nguyên lai cũng là thanh niên trí thức thì cười ha ha vài câu liền tin.


Chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, lúc Lục Vệ Quốc về đến nhà thì mấy đứa trẻ cứng đầu của Lục gia cũng đã trở lại.


Nguyên bản Lục Vệ Quốc vẫn bước chân chậm rì rì cho đến khi nghe được thanh âm của nữ chủ.


Sự việc là như thế này, Lục Vệ Quốc không quen thuộc bố cục trong phòng nguyên thân nhưng nghĩ đến mấy người cực phẩm kia, lúc rời đi cố ý dặn dò Lý Tĩnh đem trứng gà cất đừng làm cho họ lấy đi.


Phòng ở nhỏ như vậy, liếc mắt nhìn một cái rốt cuộc không có nơi nào có thể giấu đồ vật.


Nhưng trứng gà xác thật là vật phẩm tinh quý, nếu để bà Lục thấy chắc chắn là có đi không có về.


Lý Tĩnh ẩn giấu một cái trong bát dưới gầm giường.


Còn chưa kịp giấu cái còn lại, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.


Con trai của Tôn Thu Nguyệt là Lục Bảo Kiệt vừa chạy vào vừa kêu to.


Phía sau còn đi theo bà Lục.


Lúc Vương Xuân Hoa thấy trứng gà liền đoạt lấy, chất vấn cô lấy trứng gà ở đâu ra.

Bà ta tưởng con dâu trộm trong nhà, tức khắc trong ánh mắt phun hỏa bộ dáng muốn ăn thịt người.


May chân Lý Tĩnh không tốt, ẩn giấu một cái rồi mới bò lên trên giường đi lấy một cái khác bằng không một cái đều giữ không được.



Lý Tĩnh nắm chặt khăn trải giường, trên trán căng thẳng nói không phải lấy trong nhà, cũng không muốn giải thích lấy ở nơi nào.


Nếu làm bà ta biết được trên người chồng cô có mười ba đồng tiền thì sẽ càng ầm ĩ hơn.


“A! Trứng gà trứng gà, bà nội, cháu muốn ăn trứng gà nước đường.



Lục Bảo Kiệt đã quên việc bị bà nội đuổi theo đánh, nhớ lại hương vị trứng gà nước đường thì vỗ tay hoan hô.


Mấy đứa trẻ của con trai cả hai mắt sáng lên dựa vào cửa, nhìn chằm chằm không chớp mắt quả trứng gà trong tay Vương Xuân Hoa ,nước miếng đều mau chảy ra.


“Ăn cái gì mà ăn! Cả nhà đều như quỷ chết đói đầu thai, trừ bỏ ăn còn sẽ làm gì?!”

Vương Xuân Hoa tức giận vì trứng gà ở nhà bị trộm, đem cháu trai cũng mắng cùng một lúc.


Mấy đứa lớn ở cửa vừa thấy không thích hợp, không thèm quan tâm đứa nhỏ mà nhanh chân chạy đi.

Đứa nhỏ cũng rất biết quan sát sắc mặt, cũng nhanh chạy đi theo.


“Vợ thằng hai, tôi không nghĩ tới cô là loại người này, dám trộm trứng gà trong nhà, cô còn có cái gì không dám làm không?”

Một tội lớn như vậy liền cứ thế chụp xuống, Vương Xuân Hoa nước miếng bùm bùm vẩy ra.


Vẻ mặt Lục Vệ Quốc tối sầm đứng ở cửa bị Lục Bảo Kiệt đá hai cái, vừa lúc nghe thấy lời này.


Lý Tĩnh áp chế phẫn nộ khi bị đổ oan, nghẹn đến mức hốc mắt đỏ bừng, vừa nhìn thấy thân ảnh chồng đôi mắt cô càng đỏ.


“Ta muốn cho thằng hai nhìn xem cô là cái loại người gì.



Đang lúc bà Lục gào thét, Lục Vệ Quốc tay chân nhẹ nhàng đi qua, bắt lấy trứng gà trong tay bà ta.


“Ai u, ai tìm đường chết đoạt trứng gà của ta!”

Vương Xuân Hoa hét lên một câu.



Vừa quay đầu lại phát hiện là con trai mình, Vương Xuân Hoa vỗ đùi ngang ngược vô lý, thanh âm chói tai.


“Thằng hai, mày tới vừa lúc, vợ mày trộm trứng gà trong nhà mày nói nên làm sao bây giờ?”

Đáy lòng bà ta đã xác định con dâu thứ hai nhân lúc không ai ở nhà trộm trứng gà.


Lục Vệ Quốc ánh mắt âm u nhìn về phía nữ chủ, đôi mắt cô đỏ bừng, ở dưới cái nhìn chằm chằm của bà Lục cầm trứng gà đưa cho nữ chủ, dứt khoát lưu loát mà nói.


“Là tôi mua, không phải trứng gà trong nhà.



Lý Tĩnh vừa ủy khuất vừa phẫn hận mà quay đầu đi, may mắn anh đứng về phía cô.


Vừa nghe lời này, Vương Xuân Hoa nghẹn đến mức tròng mắt đều trừng ra tới, cao giọng nói:

“Mày nói mua thì là mua sao, tiền đâu ra mà mua.



Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý.


“Thằng hai, mày thật làm ta thất vọng rồi, còn tưởng che giấu giúp vợ mình đúng không, trong nhà cũng chỉ có mấy cái trứng gà như vậy.



Nói xong, đôi mắt chuột của bà ta như muốn ăn thịt người, vươn tay hướng Lý Tĩnh đòi lấy.


“Đưa trứng gà cho ta.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận