Nếu chôn thỏ ở phía dưới cây, đến khi bị động vật nào đó đào lên lôi đi ăn.....sẽ tìm không thấy.
Địa phương an toàn duy nhất.....
Lục Vệ Quốc ngửa đầu nhìn lên ngọn cây, nhánh cây cường tráng, cành lá sum suê nhìn không thấy đỉnh, đem túi thỏ treo ở phía trên hẳn là an toàn.
Về phần thịt thỏ có thể bị hỏng hay không thì nhiệt độ ban đêm ở trong núi thường thấp, để nửa ngày chắc sẽ không bị hỏng được.
Lục Vệ Quốc suy tính xong liền thả cây gậy xuống.
Động tác mạnh mẽ cầm túi trèo lên cây, chọn nơi mà khi ở trên mặt đất ngửa đầu nhìn lên không thấy buộc túi vào nhánh cây, kéo xuống một chút để xác định đã buộc chắc chắn sau đó lấy lá cây che lại, lúc này mới trượt xuống.
Thấy sắc trời càng ngày càng mờ, dự đoán trong nhà chuẩn bị nấu cơm, Lục Về Quốc nhặt cây gậy lên tăng nhanh bước chân về nhà.
Buổi tối ở nhà họ Lục vẫn là Lý Tĩnh nấu cơm, Vương Xuân Hoa không đi làm việc, xách cái ghế ngồi ở trong phòng bếp giám thị cô làm cơm.
Bị một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm làm cho cả người Lý Tĩnh đều cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn nhanh nhẹn rửa nồi, thối lửa....
Vương Xuân Hoa từ lỗ mũi hừ một tiếng, nghiêm mặt lại, bà ta còn ghi hận việc trứng gà.
Đôi mắt nhìn chằm chằm tay Lý Tĩnh, trong lòng nghĩ đừng mong ăn trộm được một hạt gạo nào của bà ta.
Lý Tĩnh quang minh chính đại làm cho bà ta xem, không cho bà ta bắt được một chút nhược điểm.
Làm xong đồ ăn thì cả nhà từ lớn tới bé đều đã đói tới chịu không nổi.
Vương Xuân Hoa hô một tiếng, hai người chị em dâu khác đều không cần thúc dục liền chạy nhanh vào phòng bếp.
Hoàn toàn không cần Lý Tĩnh đang đi cà nhắc bưng đồ ăn ra.
Lục Vệ Quốc thừa dịp trời chưa tối hẳn trở về, đúng lúc cả nhà chuẩn bị ăn cơm.
Cảm giác tồn tại của anh không cao, trừ Lý Tĩnh mắt sáng lên, tâm tư những người khác đều đang đặt ở việc ăn cơm, không một ai để ý đến anh.
Lục Vệ Quốc cả người đều ướt, vào phòng đổi bộ quần áo rồi đi ra thì bữa tối đã phân chia xong rồi.
Không có bất ngờ gì xảy ra, cơm tối của anh đã bị cắt xén.
Nghĩ đến con thỏ trong núi kia, tâm trạng của Lục Vệ Quốc trở nên tốt hơn, nhìn người Lục gia đang tranh nhau ăn uống cũng không thèm so đo.
Lý Tĩnh lại không làm được như vậy, nghẹn khuất đến mức đôi mắt đỏ bừng.
Buổi tối tắm rửa xong thì thấy Lý Tĩnh không ngủ nằm trên giường chờ anh.
Cô thật sự rất tức giận sau đó lại suy nghĩ chuyện tối qua, cảm thấy sinh con thì có lợi ích gì, nếu lúc đó sinh là con gái nói không chừng...Hai vợ chồng cô có thể không bảo vệ được con bé.
Lục Vệ Quốc khô khan an ủi cô không cần tức giận.
Đối với chuyện cô từ bỏ việc hiện tại sinh con, Lục Vệ Quốc thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hiện tại không cần tìm lý do lừa gạt cô.
Chờ sau khi đèn tắt, Lục Vệ Quốc nâng đôi mắt nhìn xà nhà.
Tâm tư của anh đều đang ở trên mấy con thỏ trong núi kia, thịt thỏ này muốn mang về trộm ăn cùng Lý Tĩnh cũng không được.
Không thể xem nhẹ cái mũi thính của người một năm chưa ăn thịt.
Về phần nướng thịt cũng không hiện thực, không thể lôi kéo nữ chủ đang bị thương lên núi được.
Vậy chỉ còn một lựa chọn là bán đi.
Cầm tiền trong tay là an toàn nhất, sau đó lại mua chút hoa quả khô không có mùi vị về vụng trộm ăn.
Nghĩ việc này xong xuôi toàn thân Lục Vệ Quốc buông lỏng, xoa trán, anh thật sự là lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Lại không nghĩ tới một bàn tay bỗng nhiên đặt trên ngực anh.
Lục Vệ Quốc thiếu chút nữa bật người ngồi dậy, thậm chí suýt nữa còn định hất tay của cô ra, nhưng ngay sau đó toàn thân anh lại cứng đờ không nhúc nhích.
"Vệ Quốc"
Vết thương trên đùi Lý Tĩnh đã tốt lên không ít, xoay người đã dễ dàng hơn so với trước đó.
Đều do anh vừa rồi suy nghĩ quá nhập thần, ngay cả khi nữ chủ xoay người xích lại gần anh đều không biết.
Lục Vệ Quốc không dám thở mạnh.
Anh vừa định nhắm mắt thì bàn tay của cô tiếp tục hướng lên trên chạm nhẹ đôi mắt anh, ngầm có ý....!khiêu khích.
"Vệ Quốc, em biết anh chưa ngủ."
Thanh âm phía sau nhỏ dần, thậm chí còn có chút...ngượng ngùng.
Biết không thể giả bộ ngủ nữa, trong lòng Lục Vệ Quốc bồn chồn, có dự cảm không tốt.
Quả nhiên! Câu tiếp theo của cô là:
"Anh có nghĩ làm cái kia không, chân em đã không đau nữa."
Thanh âm của Lý Tĩnh cơ hồ nhỏ đến mức không nghe thấy, như là cắn đầu lưỡi để nói ra.
Trong thôn mấy người phụ nữ nói chuyện này có lợi đối với đàn ông, không thể nghẹn lại bằng không sẽ không có tinh thần làm việc.
Lý Tĩnh không nghĩ để chồng mình bị ủy khuất.
Hơn nữa mấy ngày nay anh đối với cô rất tốt, cô cũng vui vẻ.
Trong bóng đêm Lý Tĩnh xấu hổ đến nỗi từ cổ đến mặt đều đỏ bừng, nóng rát.
Lục Vệ Quốc hóa đá...
Không, không nghĩ, anh một chút cũng không nghĩ.
Anh thậm chí muốn lập tức vén chăn đứng lên bỏ chạy.
Lý Tĩnh sau khi nói xong triệt để mất tiếng, xấu hổ đến nóng cả mi mắt, cô là phụ nữ vậy mà lại chủ động...
Trong không khí đều là mùi ẩm mốc của chăn, Lục Vệ Quốc thử mở miệng vài lần, lại cảm thấy khó khăn khi phát ra tiếng.
Dũng khí của Lý Tĩnh đến đây là ngừng, mặt chôn ở trong chăn ngừng thở, đại não ong ong ong.
Trong phòng ngoại trừ tiếng côn trùng kêu to thì chỉ còn lại sự yên lặng đến mức có thể nghe tiếng hít thở.
Hồi lâu sau thanh âm Lục Vệ Quốc vừa cứng ngắc vừa khô cằn vang lên:
"Đi ngủ sớm một chút đi, anh, anh không vội."
Nghe chồng mình cự tuyệt, Lý Tĩnh cũng có chút thất vọng nhưng cũng thả lỏng, rốt cuộc vẫn là ngượng ngùng.
Thấy cô không đề cập nữa, Lục Vệ Quốc phảng phất như là sống lại, vụng trộm lau mồ hôi trên trán.
Lại thoải mái thở phào mấy hơi.
Khi cho rằng cô đã ngủ rồi thì cô lại xích người lại gần, một bàn tay đặt trên ngực anh, thanh âm mang theo mệt mỏi hỏi:
"Vệ Quốc, chúng ta khi nào có một đứa bé?"
Đứa bé?
Anh nguyên bản là không nghĩ đến việc có con, huống chi là ở thế giới của nguyên thân.
Hơn nữa muốn có đứa bé thì phải làm việc mà cô vừa mới nói.
Lục Vệ Quốc thực sự rất bối rối.
"Vệ Quốc?"
Lý Tĩnh chống lại cơn buồn ngủ, chờ hắn trả lời.