Trong đêm đen, Lục Vệ Quốc nắm chặt tay, nhịn không được nói:
"Thuận theo tự nhiên đi."
"Được."
Lý Tĩnh ôm cánh tay anh lại dựa vào người anh một chút.
Lục vệ Quốc không dám cử động mạnh, bỗng nhiên nói:
"Ngày mai anh muốn dậy sớm."
"Vâng."
Lý Tĩnh càng buồn ngủ hơn, cũng không biết có nghe rõ hay không.
............................................
Ước chừng chưa đến ba giờ sáng, Lục Vệ Quốc nhẹ nhàng vén chăn lên.
Lý Tĩnh nguyên bản là ngủ ở bên cạnh, bị đánh thức bởi động tác đứng dậy của anh.
Trong phòng vẫn còn tối tăm.
Sau khi ngủ vài giờ, thanh âm của Lục Vệ Quốc khàn khàn, nói:
"Trời còn sớm, em ngủ thêm một lúc nữa đi."
Lục Vệ Quốc sờ soạng mặc quần áo.
Lý Tĩnh mơ hồ buồn ngủ từ trên giường ngồi dậy,
"Vệ Quốc, mấy giờ rồi anh?"
Anh theo bản năng nâng lên cổ tay, sau đó dừng lại một lát nói:
"Còn đang sớm em nhanh ngủ đi, trước giờ ăn cơm sáng anh sẽ trở về."
Lý Tĩnh mở to mắt nhìn xung quanh, ngoài của sổ ánh trăng vẫn còn sáng.
"Chuyện như thế nào lúc trở về sẽ nói với em."
Lục Vệ Quốc trực tiếp chặn lại câu hỏi anh đi làm cái gì của cô.
" Được."
Tóm lại cô vẫn là tin tưởng chồng mình.
Chờ Lục Vệ Quốc đi rồi Lý Tĩnh mới nằm xuống đắp chăn lại.
Nhiệt độ lúc rạng sáng có chút thấp, Lý Tĩnh co quắp chuyển sang vị trí nơi anh nằm, dựa vào hơi thở anh lưu lại chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Lục Vệ Quốc vụng trộm đi ra khỏi Lục gia, che kín quần áo lại rồi lấy ra cây gậy sau đó mới đi lên sau núi.
Đêm qua con đường lúc trở về đã bị anh đạp ra dấu vết.
Ánh trăng rất sáng, khắp nơi đều vang lên tiếng côn trùng không biết tên.
Lục Vệ Quốc dùng tốc độ rất nhanh, sau nửa giờ đã cầm lại con mồi giấu ở trên núi.
Nguyên bản cái túi màu xám đen đã bị vết máu nhiễm đỏ, bắt đầu có mùi.
Đi bộ đến mồ hôi đầy đầu từ trên núi xuống thì vẫn chưa tới ba giờ rưỡi sáng.
Hai ngày nay Lục Vệ Quốc đã hiểu rõ đại khái đường đi lên thị trấn.
Anh trước kia mơ hồ nghe người ta nói qua, người gϊếŧ heo so với ai đều dậy sớm hơn.
Mang theo cái túi to đựng con thỏ, Lục Vệ Quốc do dự một chút rồi thừa dịp ánh trăng còn sáng đi nhanh tới lò mổ heo trên thị trấn.
Anh cũng không chắc ở đây người ta có thu mua dã vật không, nếu không được anh sẽ đánh liều đi tới chợ đen để bán.
Ngược lại không nghĩ đến là chuyến này anh sẽ gặp người mà anh không ngờ đến, Tiền Chí Dũng.
"Em trai Lục."
Tiền Chí Dũng vừa thấy người liền mắt sáng lên.
Lục Vệ Quốc: "Anh...làm việc ở đây?"
Trên người Tiền Chí Dũng mặc một cái tạp dề to màu đen, mơ hồ có thể thấy vết máu, trong tay anh ta còn cầm đao gϊếŧ heo.
Không khó để đoán anh ta đang làm gì.
Anh chỉ có chút tò mò là mấy ngày trước không phải người này còn đang lén lút ở chợ đen bán đồ sao?
Tiền Chí Dũng cười hắc hắc thu hồi đao, rồi kể sơ qua cho anh nghe.
Chuyện có được công việc này là anh ta cũng nhờ vào may mắn, lần trước sau khi bán vài thứ kia xong, khi đang trên đường đi mua thịt thì có một ông lão bỗng nhiên ngã trước mặt anh ta.
Thời đại này không có chuyện ăn vạ như sau này, người dân vẫn tương đối thuần phác.
Tiền Chí Dũng bị dọa tại chỗ, luống cuống chân tay đỡ ông lão tới bệnh viện.
Sau đó con cái của ông vội vàng chạy tới, an ủi xong ông lão thì cõi lòng đầy cảm kích đưa tiền và phiếu để cảm ơn anh ta.
Anh ta sao có thể nhận, không ngừng từ chối, nhất quyết không thu số tiền này.
Mấy người kia mới rốt cuộc từ bỏ, lơ đãng hỏi anh ta trời đã tối như vậy còn muốn đi làm gì.
Tiền Chí Dũng thẳng thắn thành khẩn cười nói đi mua thịt cho con ăn.
Trong số mấy người con của ông lão, có một người giữ chức quản lý khu vực tiêu thụ của thị trấn, có thể điều động công việc cho người khác.
Người đó hỏi anh ta có muốn làm công việc ở lò mổ heo không? Lương tháng là 25 đồng, công việc tuy vất vả nhưng trong nhà không cần lo không có thịt ăn.
Lần này anh ta không có lý do gì để từ chối, có công việc cố định, hàng tháng còn có lương, có thịt.
Không cần lo sợ bị bắt khi tới chợ đen.
Quả thực là vận may từ trên trời rơi xuống.
Nghe xong Lục Vệ Quốc liền cảm khái, làm chuyện tốt thì nhất định sẽ nhận được hồi báo mà.
"Cậu em tới đây là làm gì vậy?" Tiền Chí Dũng nói rồi liếc nhìn chiếc túi phía sau lưng anh.
"Tôi có bắt được mấy con thỏ, ở đây có thu mua không?" Vì là người quen nên Lục Vệ Quốc hỏi thẳng.
"Lượng thịt ở đây mỗi ngày giết đều có định lượng, sẽ không được thu mua thêm bên ngoài.
Nhưng chỗ anh có đầu ra, nếu cậu đồng ý thì có thể bán cho anh, giá cả thì sẽ bằng giá thịt ở Cung Tiêu Xã." Thịt hiện nay có phiếu bán ở Cung Tiêu Xã là 1 đồng 2 mao một cân, anh ta bán cho người ta không cần phiếu cũng chỉ chênh lệch được 1 mao tiền.
Vì trước đó cũng coi như chỗ quen biết nên anh ta đưa ra mức giá rất hữu nghị cho Lục Vệ Quốc, nếu là người khác thì giá thịt thỏ sẽ không thể cao bằng thịt heo được.
"Được, cảm ơn anh, thỏ đều ở đây." Nói rồi Lục Vệ Quốc đưa túi qua cho anh ta xem.
Có 4 con thỏ, con bé nhất cũng được 3 cân, béo nhất thì hơn 5 cân, tổng cộng là 16 cân 8 lạng, trừ đi 8 lạng da lông.
Tiền Chí Dũng trả cho Lục Vệ Quốc 16 đồng 8 mao.
Lúc rời đi, Tiền Chí Dũng vẫn còn ám chỉ, nếu là có đồ vật như vậy sau này có thể đưa đến chỗ của anh ta.
Lục Vệ Quốc gật đầu tỏ ý đã hiều liền tạm biệt.
Đi trên đường cái, trời còn chưa sáng hẳn, nhìn tiền trong tay muốn mua đồ gì đó bồi bổ cho Lý Tĩnh, nhưng anh chợt nhận ra mình không có phiếu.
Nghĩ vậy, anh liền men theo con đường quen thuộc đi tới khu vực chợ đen, nhắm chuẩn một bác gái đang cắp một chiếc thúng, bên trong đó tỏa ra mùi tinh bột và thịt rất thơm.
"Thím ơi, thím có đồ gì vậy?" Lục Vệ Quốc khẽ hỏi.
"Là bánh bao." Bà thím nhìn anh một lượt rồi nhỏ giọng nói.
"Có những nhân gì vậy ạ?" Nghe được là bánh bao thì Lục Vệ Quốc rất hài lòng, đúng là thứ anh đang cần.
"Có 3 loại: nhân chay là 1 mao, nhận trứng là 2 mao, nhân thịt thì 4 mao." Vừa nói bà thím vừa nhấc miếng vải phủ trên miệng thúng cho anh nhìn.
Vì không có phiếu nên đắt hơn nhiều so với giá bán ở Cung Tiêu Xã.
Nhưng được cái bánh bao ở thời đại này làm rất thực chất, mỗi chiếc bánh đều rất to một người trưởng thành ăn 1 cái đã có thể no lưng bụng.
Anh liền quyết định mua 3 cái nhân trứng gà, 2 cái nhân thịt, tổng cộng hết 1 đồng 4 mao.
Tiếp tục đi vòng quanh chợ đen, nhớ tới cảnh lần trước Lý Tĩnh trân trọng ăn từng miếng trứng gà, biểu cảm trên mặt tràn đầy sự thỏa mãn, anh liền mua thêm 10 quả, hết 5 mao tiền.
Sau đó liền quay đầu về thôn, trên đường đi anh đã giải quyết nhanh chóng 3 chiếc bánh bao, còn giữ lại 2 chiếc với 2 loại nhân khác nhau cho Lý Tĩnh.
Bánh bao có mùi rất rõ nên anh cũng không dám mua nhiều, chỉ để đủ cho cô ăn đủ trong 1 bữa, tránh kéo tới những rắc rối không cần thiết.
Về đến nhà đã gần sáu giờ nhưng trời vẫn còn chưa sáng rõ.
Lục Vệ Quốc cẩn thận nhìn quanh bốn phía, sau đó trèo tường vào Lục gia.
Trong phòng Lý Tĩnh giống như thường ngày bị đói tỉnh, sau khi cô rời giường ở trên thắt lưng buộc thêm một mảnh vải siết chặt lại lưng quần.
Cửa vang lên răng rắc một tiếng.
Lỹ Tĩnh nghe tiếng nhìn sang thì thấy một cái bóng đen nhanh chóng tiến vào.
"Là anh."
Khắp nơi tối đen như mực nên cái gì cũng không nhìn thấy, Lục Vệ Quốc lên tiếng để tránh làm cô sợ.
"Vệ Quốc"