Thập Niên 70 Xuyên Thành Nàng Dâu Yêu Kiều Của Tháo Hán


Hô hấp vững vàng hai má ửng đỏ, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, trong lòng hắn hơi run một chút, liền rón rén di động cánh tay một chút.

Nhìn cô ngủ ngon như vậy, cũng không đành lòng đánh thức cô, cẩn thận từng li từng tí xuống giường, cầm quần áo ra ngoài rửa mặt.

Sau khi thu dọn xong, hắn liền đi ra ngoài, phải đi kiểm tra những thứ còn lại một lần, sau bữa sáng sẽ khởi hành.

Tống Sơ Trừng một đêm không mộng, hơi mở mắt ra, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, khiến cô chuẩn bị ngủ nướng, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Sáng nay phải lên đường đi Lê Châu đảo.

Cô đây là ngủ quên???
Vội vàng từ trên giường bò dậy, Tống Sơ Trừng cũng bất chấp suy nghĩ đêm qua Tô Mộ Thương trở về lúc nào.

Nàng tăng nhanh tốc độ rửa mặt tốt, nhanh chóng thay xong quần áo, đem gian phòng đồ đạc đều thu thập sạch sẽ, kỳ thật gian phòng cũng không còn bao nhiêu đồ, nàng liền trang hai cái túi vải, phòng khách góc bưu kiện cũng không có nhìn thấy.


Nàng nghĩ hẳn là Tô Mộ Thương lấy đi trước, phòng sở dĩ không có thu dọn, hẳn là sợ ầm ĩ đến nàng ngủ.

Cách làm cẩn thận như vậy của anh, trong lòng Tống Sơ Trừng vui vẻ cho anh thêm một điểm.

Tâm tình đẹp, động tác thu dọn đồ đạc cũng nhanh hơn một chút, đại khái chừng hai mươi phút, cũng chỉ còn đệm chăn trên giường.

Những người ta kia trói lại, ngươi ăn điểm tâm trước.

Anh vốn chuẩn bị trở về gọi cô rời giường, nhìn thấy đống chăn đệm kia, mi tâm nhảy dựng.

Nhìn thấy hắn trở về đúng lúc như vậy, trong lòng Tống Sơ Trừng âm thầm cho Tô Mộ Thương thêm một điểm!
Nàng thật vất vả cất kỹ chăn đệm, còn chưa nghĩ ra làm sao cột đây! Người này liền tới.

Nàng không hề nhận ra Tô Mộ Thương đang sợ nàng tiếp tục gấp chăn đệm.


Vậy được rồi! ngươi trói lại, ta đi rửa tay ăn điểm tâm trước.

Ừ! ngươi để đó, ta đến là được.

Tống Sơ Trừng ăn sáng, ánh mắt lại nhìn Tô Mộ Thương.

Thấy anh mở đệm chăn vốn đã gấp xong ra, cô vừa muốn lên tiếng ngăn cản, sau khi nhìn động tác trơn trượt của anh, cô liền lập tức thu hồi miệng mình.

Đậu hũ bây giờ và miếng vừa rồi của cô ta được coi là "đống" đi! Thật sự chênh lệch khá xa!
Hiện tại cô chỉ có thể xấu hổ cuồng huyễn bữa sáng, rõ ràng vừa rồi đàn ông ghét bỏ T cô gấp đệm chăn, ai nha má ơi, cái này mẹ nó mất mặt!
Tô Mộ Thương Dư Quang cũng liếc tới biểu tình của cô, khóe miệng anh nhất thời cong lên, ho nhẹ hai tiếng, anh sợ Tống Sơ Trừng gấp gáp với anh, vội vàng lấy chăn đệm trong tay ra khỏi xe cất kỹ.

Sắp khởi hành rồi sao?
Tống Sơ Trừng xách theo một cái túi vải nhỏ, đi ra ngoài.

Ừ! ngươi lên xe trước.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận