Thập Niên 70 Xuyên Thành Nàng Dâu Yêu Kiều Của Tháo Hán


Tống Sơ Trừng hướng hắn khoát tay tỏ vẻ biết, liền đi vào trong đất, cải trắng, cà rốt, Phỉ Thái, rau muống, củ cải, hoa cải, rau xanh! !
Hai mảnh đất có thể trồng rất nhiều chủng loại, nhưng cô không biết mùa nào, dù sao cô có Ngọc Linh Thủy gian lận, cũng không sợ nuôi không sống, hoàn cảnh nơi này vốn không kém, căn nhà này của cô nên gọi là hang núi.

Cho dù sau này có bão, căn nhà này của cô trên cơ bản mạnh hơn nhà của những người khác một chút.

Bất quá Tô Mộ Thương hiển nhiên đều có suy nghĩ đến những thứ này, Tống Sơ Trừng nhìn cây trúc hắn khoanh tròn, có thể nói mỗi cây đều dùng đá cố định, còn gõ vào trong đất.

Thấy Tô Mộ Thương đã đem nước mang tới, thừa dịp hắn không chú ý thời điểm, nàng liền nhanh chóng hướng bên trong bỏ thêm một chút Đâu Đâu Ngọc Linh Thủy đi vào.

Đến giờ cơm trưa thì đã chuẩn bị xong, buổi chiều chỉ cần vây quanh dòng suối nhỏ là được, ngày nào đó rảnh rỗi còn phải đi nhặt một ít đá trải ở bên cạnh.

Nàng cửa sân cũng phải trải một cái, bằng không một khi trời mưa, trên chân tuyệt đối đều là bùn.

Tống Sơ Trừng pha một bình trà, sau khi uống xong đưa cho Tô Mộ Thương một bình.


Trở về có chút mệt mỏi liền trở về phòng ngủ trưa, Tống Sơ Trừng vừa đi, Quý Đình Thâm cùng Tiểu Lưu liền tới, hai người xắn tay áo lên liền gia nhập, có hai người bọn họ gia nhập liền nhanh hơn.

Tống Sơ Trừng nghĩ tới, Tô Mộ Thương cũng nghĩ tới điểm này, ba người đi chân núi kéo, năm xe lớn hòn đá nhỏ trở về, đem cả con đường đều trải lên.

Tô Mộ Thương đi hậu cần xin năm túi xi măng, xi măng này phải dựa theo chức vị mà lĩnh, đều có số lượng cố định.

Ba người bận rộn một trận, đem khoảng cách tới gần phòng đại khái đủ cho một người đi, rưới xi măng lên như vậy liền bằng phẳng một chút, cũng không trượt cũng dễ đi.

Sau khi chuẩn bị xong Tô Mộ Thương cũng không có ở lại ăn cơm, Quý Đình Thâm cùng Tiểu Lưu cũng biết nhà bọn họ cái gì cũng không có, chính là có bọn họ cũng không tiện ở lại ăn cơm, khẩu vị của bọn họ, điểm ấy tự biết rõ bọn họ vẫn phải có.

Tắm rửa xong thấy Tống Sơ Trừng còn đang ngủ, anh cũng không gọi cô, cầm hộp cơm đi đến căn tin lớn.

Ban đêm!
Hai người nằm ở trên giường, Tô Mộ Thương đang đọc sách.

Tống Sơ Trừng nghiêng người, chống cằm nhìn anh, lông mi cong lên, ánh mắt trong suốt sáng ngời, giống như ánh mặt trời ban đầu làm cho lòng người sinh ấm áp, cô nhẹ giọng cười yếu ớt nói:

Ngày mai ta phải đi Lê thị, trong nhà có rất nhiều thứ không mua thêm.

Vậy ngày mai ngồi chuyến tàu sớm nhất, ta đưa ngươi qua, còn nữa, ngươi nhớ mang theo vé tàu.

Lúc này thuyền không phải có tiền là có thể ngồi, còn phải cần vé.

Mỗi tháng trong đội đều phát vé tàu cho bọn Tô Mộ Thương, đều có số lượng cố định.

Thấy anh đồng ý sảng khoái, trong lòng Tống Sơ Trừng lại yên lặng cho thêm một điểm.

Tô Mộ Thương rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh hiện ra vài tia sáng, dịu dàng lại có chút lãng mạn.

Biết rồi! ta đã chuẩn bị xong rồi.

Ngày mai trở về ngồi thuyền mấy giờ, ngươi trước tiên gọi điện thoại cho ta , ta đến lúc đó đi bến tàu đón ngươi.

Lấy tờ giấy trên tủ đầu giường viết điện thoại cho cô.

Được a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận