Nhưng Lâm Hồng Anh không nói ra miệng:
“Đúng vậy cho nên cần hai em trai cháu chăm chỉ học tập, tương lai học cấp 3 cũng dễ tìm việc hơn.
”
Bữa cơm trưa ăn lâu như vậy cũng coi như kết thúc, đồ ăn hôm nay phá lệ sạch sẽ, dùng bánh bột ngô lau rất nhiều lần, tuyệt đối không thể lãng phí một giọt nước sốt.
Loại chuyện dọn dẹp bát đũa đương nhiên là công việc của bác gái hai và Triệu Lan Hoa, có Lâm Nhị Hoa và Lâm Đại Xuân giúp đỡ, Lâm Nhị Hạ cũng cười đi giúp đỡ.
Lâm Hồng Anh vốn định phụ giúp thì bị Trần Thị ngăn cản cô ấy, vừa vặn cô ấy cũng có chuyện hỏi Trần Thị, cho nên không động vào.
Ánh mắt Lâm Vĩnh Thuận nóng bỏng nhìn chằm chằm Lâm Nhị Hạ, không thèm lau sạch mỡ trên miệng, bước chân chữ bát, đôi tay để sau lưng chậm rãi ra sân.
Lâm Hồng Anh đi vào phòng với hai vợ chồng Trần Thị, Lâm Hồng Anh thấy xung quanh không có ai mới vội vàng mở miệng.
“Mẹ, sao lại như vậy, sao mẹ không nói Nhị Hạ cũng thi đỗ cấp 3? Con còn tưởng chỉ có Châu Nhi thi đỗ, may mà trong túi con mang đủ tiền, nếu không con mất hết mặt mũi mất.
”
Vẻ mặt Trần Thị đau lòng:
“Sao con lại cho trước mặt nhiều người như vậy, lén lút cho Châu Nhi là được rồi, nếu không đã không cần lấy 5 tệ kia ra, có thể mua được bao nhiêu đồ.
”
Lâm Hồng Anh tức là đến bây giờ mẹ cô ấy còn chưa làm rõ trọng điểm trong lời nói của cô ấy:
“Mẹ, mẹ nói thật với con, nếu không con đi hỏi anh ba, Nhị Hạ học cấp 3 là chuyện thế nào.
”
Trần Thị nghe tên Lâm Vĩnh Thuận thì đau đầu, Lâm Vĩnh Thuận là người không màng mặt mũi, vội kéo tay Lâm Hồng Anh:
“Được rồi được rồi, mẹ kể cho con nghe là được.
”
Sau khi nói xong Trần Thị kể chuyện Lâm Nhị Hạ quăng vỡ đồ, cùng với chống đối bọn họ trước mặt mọi người đều thêm mắm thêm muối nói ra.
Nhưng mà Lâm Hồng Anh còn không rõ mẹ cô ấy sao, cho nên cô ấy đã biết rõ mọi chuyện, không khỏi tức giận nói:
“Mẹ à, vì sao mẹ muốn ngăn cản Nhị Hạ không cho con bé học cấp 3, nếu Nhị Hạ học cấp 3, sau này nhà anh ba có thể sống tốt hơn một chút, cũng có thể khiến nhà anh ấy sống tốt hơn.
Chuyện này là chuyện tốt, sao mẹ không đồng ý chuyện này, lúc ấy cha cũng hồ đồ theo à.
”
Trần Thị ấp úng:
“Không phải là mẹ sợ tốn tiền sao, năm nay trong nhà còn phải chuẩn bị cho Ngọc Lương xem mắt kết hôn, hai đứa cháu gái cũng lớn cả.
”
“Chuyện nhà anh cả, sao có thể ấm ức đứa bé nhà anh ba, như vậy không phải sẽ khiến anh cả và anh ba giận dỗi ư.
”
Càng đừng nói Lâm Châu Nhi học cấp 3, không cho Nhị Hạ học, càng là chói lọi châm ngòi ly gián, còn là cha cô ấy và mẹ cô ấy làm, nhà anh cả và anh ba càng không thể hòa thuận, nếu cô ấy là anh ba cô ấy cũng ấm ức.
Trần Thị nghĩ tới vẻ mặt của Lâm Vĩnh Thuận.
“Anh ba con ầm ĩ với mẹ còn ít sao, từ nhỏ đã chỉ biết la lối khóc lóc lăn lộn, không biết xấu hổ, vì miếng ăn có thể đập nồi cơm của cà nhà.
”
Mà hiện giờ Lâm Hồng Anh nghĩ chính là, Nhị Hạ vừa nhìn chính là tương lai có tiền đồ, tuy phương thức làm việc không tốt lắm, nhưng đứa nhỏ này biết tranh thủ vì bản thân, còn có thể chịu khổ làm việc, còn nỗ lực học tập, đứa bé tốt như vậy sao mẹ cô ấy không nhìn thấy.
Dưới cái nhìn của Lâm Hồng Anh, biết tranh biết đoạt không phải chuyện xấu gì, nếu bạn không tranh không đoạt vì mình, chẳng lẽ còn đợi cơ hội tới tìm bạn.
Nếu cô ấy không tranh không đoạt, công việc của cô ấy hiện giờ từ đâu ra.
Cũng may cha cô ấy đồng ý cho Nhị Hạ học cấp 3, nếu không Nhị Hạ sẽ ghi hận cha mẹ cô ấy cả đời.
Mẹ cô ấy đã quên lúc trước cả nhà thắt lưng buộc bụng, vay tiền cho cô ấy học cấp 3 rồi ư?
Đó là chuyện cô ấy vĩnh viễn không quên, không có lúc trước cả nhà đồng tâm hiệp lực, đâu có cô ấy hiện giờ, cho nên cô ấy luôn muốn giúp trong nhà một chút.