Lâm Hồng Anh nhận lấy một ít, chậm rãi đặt lên xe, Lâm Vĩnh Phong mới thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi trên mặt.
“Được rồi, chúng ta đến trường báo danh trước, đi dạo trường học xong lại đến nhà em ăn cơm.
Em đã hỏi thăm trước, hôm nay mấy đứa không học, trọ ở trường thì buổi chiều trở về là được.
”
Lâm Nhị Hạ và Lâm Châu Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
“Nhìn xem, cô út quên mất rồi.
Đây là quần áo mới cô út làm cho hai cháu, đều đã học cấp 3, sao có thể không có quần áo mới như trước đây được.
”
Lâm Hồng Anh vỗ tay một cái, nói xong thì đưa hai túi nhỏ treo trên tay lái cho Lâm Nhị Hạ và Lâm Châu Nhi, mỗi người một túi.
“Đợi các cháu trở về thì mặc thử, nếu không vừa thì tới tìm cô út, cô út sửa cho các cháu.
”
Nói xong còn thuận tay vỗ sau lưng Lâm Nhị Hạ.
“Được rồi, chúng ta nhanh đi thôi, một lát nữa lại nóng hơn.
”
Đúng vậy, lúc này đã gần 10 giờ, nhiệt độ đã tăng cao, ở trên xe đã buồn bực muốn chết.
Lâm Nhị Hạ chủ động đẩy xe về trước, Lâm Châu Nhi đẩy phía sau, đám Lâm Hồng Anh đi sau nói chuyện, Lâm Hồng Anh thường chỉ đường cho bọn họ.
Suốt đường đi trên đường cũng không có nhiều người lắm, Lâm Nhị Hạ còn thấy mấy người trẻ tuổi đeo băng tay màu đỏ, nhìn tuổi thì hơn cô khoảng hai ba tuổi.
Một đám người chắp tay sau lưng, nhìn loạn trái phải, mấy người đi đường biết rõ nhìn thấy bọn họ đều vội tránh đi, Lâm Nhị Hạ nhìn bên đó mấy lần.
Lâm Hồng Anh ở phía sau hạ giọng: “Nhị Hạ, đừng nhìn bên đó, mau đi thôi.
”
Lâm Nhị Hạ không tò mò nữa, năm người đi nhanh hơn rời đi, đợi đến khi không có ai xung quanh Lâm Châu Nhi lại tò mò.
“Cô út, những người đó là ai vậy ạ, sao mỗi người đều sợ bọn họ như thế.
”
“Các cháu nhớ kỹ bọn họ không phải là người tốt gì, gặp bọn họ thì cứ trốn đi thật xa là được.
” Lâm Hồng Anh không nói rõ, nhưng trên mặt là nghiêm túc.
Lâm Châu Nhi sợ tới mức ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi ạ cô út, nhất định sẽ cách bọn họ thật xa.
”
Lâm Hồng Anh mới thở phào nhẹ nhõm nói:
“Người như chúng ta bọn họ sẽ mặc kệ, các cháu cũng không cần quá sợ hãi, bình thường cách xa là được.
”
Lâm Châu Nhi và Lâm Nhị Hạ ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Nhị Hạ thì có thể đoán được một ít, dù sao cô hiểu biết lịch sử, nhưng cô không nói gì thêm, cũng không muốn tiếp xúc thỏa mãn lòng tò mò.
Trường trung học số 1 Bình Dao nằm ở phía đông nam của huyện Bình Dao, cách nhà ga không tính quá xa, đẩy đồ đi nửa tiếng là tới.
Tuy trường trung học số 1 Bình Dao là trường cấp 3 duy nhất trong huyện, nhưng chiếm diện tích không lớn, bọn họ đưa thư thông báo, thư giới thiệu, còn có học phí và phí ở ký túc xá là tính hoàn thành báo danh.
Học phí và phí ở ký túc xá một học kỳ là 10 tệ, kế tiếp sẽ có người dẫn bọn họ đến ký túc xá.
Đồng thời giới thiệu tình hình cho bọn họ.
Phía tây là một mảng rộng sân thể dục, nhưng hiện giờ bị cỏ dại chiếm đầy, bên cạnh sân thể dục là hai dãy nhà dọc, một dãy bốn nhà, khoảng cách giữa các nhà khá rộng.
Đều là nhà ngói cũ một tầng, trên tường còn viết trích lời màu đỏ “chúng ta cần phải khiêm tốn, thận trọng, không được kiêu ngạo, nóng nảy và hết lòng phục vụ nhân dân”.
Chẳng qua trên mặt tường có nhiều hình vẽ xấu, cộng thêm lâu năm, chữ viết đã trở nên mơ hồ.
Phòng phía nam là khu dạy học, hai dãy giữa là kỹ túc xá nam, cuối phía bắc là ký túc xá nữ.
Hai dãy phòng học một dãy là lớp 10, một dãy lớp 11, không quấy nhiễu lẫn nhau.