Chính vì vậy bọn họ cũng không dám quản học tập, cộng thêm thời gian học tập cũng không dài, đương nhiên thành tích học tập của bọn họ sẽ không tốt.
Trong phòng học kêu loạn lên, có kêu la nói chuyện, có trực tiếp ngồi trên bàn biểu diễn quơ chân múa tay, giống như run rẩy, thậm chí trực tiếp ra khỏi phòng học.
Hứa Như thấy Lâm Nhị Hạ lật sách, cũng ngồi bên cạnh đọc sách không nói chuyện, mấy nữ sinh khác nhỏ giọng bàn tán, còn thỉnh thoảng nhìn về phía sau.
Nữ sinh lạnh lùng ngồi phía sau có khi chú ý tới ánh mắt của bọn họ, cũng sẽ gật đầu đáp lại.
Có nam sinh lớn mật ngồi lên bàn cách cô ấy một lối đi nhỏ, là một người tóc cắt ba phân, khi cười lộ ra hàm răng vàng hỏi:
“Vị đồng chí này, tôi tên là Nhậm Kiến, cô tên là gì thế, chúng ta gặp mặt là có duyên, sau này nhất định phải chung sống làm bạn thật tốt.
”
Nói chuyện xong còn làm mặt quỷ.
Nam sinh xung quanh nghe thấy thế thì đều phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.
”
Sắc mặt nữ sinh đột nhiên lạnh xuống, không quay đầu lại nhìn đối phương, nhưng nữ sinh mập mạp bên cạnh thì hừ lạnh một tiếng:
“Không rải bãi nước tiểu soi mặt mình xem, cũng xứng làm bạn.
”
Gương mặt của nam sinh Nhậm Kiến cứng đờ lại, cho dù là người nào bị nói như vậy cũng không chịu được.
Nhậm Kiến muốn răn dạy mấy câu, nhưng mà có người nói nhỏ hai câu bên tai anh ta, Nhậm Kiến quay đầu nói chuyện với mấy người khác, không quản chuyện bên này nữa.
Hứa Như và Lâm Nhị Hạ không chú ý tới chuyện phía sau, đám Tạ Khánh Lan liếc nhau, biết nữ sinh này không dễ tiếp cận, không dám tùy tiện nhìn loạn nữa, ánh mắt nhìn về hai nữ sinh phía sau ít đi nhiều.
Lâm Nhị Hạ và Hứa Như cùng nhau ăn cơm trưa, căn tin có ít bàn, bọn họ bưng ra ngoài ăn, hai người ngồi lên ghế gỗ nhỏ ở bên ngoài.
Hứa Như mua một món ăn, chính là khoai tây thái sợi xào, đồ ăn là bỏ tiền mua, rau củ một hào, món ăn mặn thì hai hào rưỡi.
Hứa Như bảo Lâm Nhị Hạ ăn một miếng: “Nhị Hạ, cô cũng ăn đi, mình tôi không ăn hết sẽ lãng phí.
”
Lâm Nhị Hạ không từ chối ý tốt của Hứa Như, lấy dưa leo muối ra chia sẻ, ngay cả bánh bột ngô cao lương cũng ăn rất thơm.
Không phải là Lâm Nhị Hạ không có tiền, cộng thêm tiền bán tóc, trong tay cô có bảy tệ hai hào sáu xu.
Chẳng qua là cô luyến tiếc, có lẽ cũng là đời trước ảnh hưởng, cô rất quý trọng tiền, chỉ có tiền mới mang tới cảm giác an toàn cho cô, trong tay không có tiền khiến cô sinh ra hoảng hốt.
Cho nên cô vẫn luôn tiết kiệm, đồng thời cũng nghĩ biện pháp kiếm được tiền.
Hai người vừa ăn vừa nói, thuận thế nói tới nữ sinh kinh diễm trong phòng học lúc sáng.
So với bọn họ, cùng tuổi, cô thì như cây cỏ, mà đối phương như nụ hoa mới nở, vô cùng kinh diễm.
Cho dù là tướng mạo hay khí chất, đều dễ dàng khiến những người khác xem nhẹ tuổi tác của cô ấy.
Hứa Như cảm thán: “Nữ sinh kia thực sự quá đẹp, có một loại khí chất đặc biệt.
”
“Ừm, một loại hương vị của tiền tài.
”
Hứa Như sửng sốt một lát.
“Không có tiền tài vượt qua người thường sẽ không có biện pháp bồi dưỡng ra người có khí chất và dáng người xuất sắc như vậy, ừm, còn có nhân tố khác nữa.
”
Ngay sau đó Lâm Nhị Hạ lại bổ sung một câu.
“Tôi không phủ nỗ lực của cô ấy, cô ấy chắc chắn cũng trả giá nỗ lực, nếu không đã không có cô ấy hôm nay.
”
Hứa Như cười nói: “Nhị Hạ, cô nói chuyện thực sự rất thú vị, tôi phải nói cô thực sự thẳng thắn thành khẩn, thậm chí thản nhiên nói ra.
”
Lâm Nhị Hạ nhún vai: “Đương nhiên, đây là một trong những phẩm chất tốt đẹp của tôi.
”
Kiếp trước Lâm Nhị Hạ từng gặp thiên kim nhà giàu như vậy, cô cũng từng hâm mộ ghen tị, đương nhiên…
Hiện giờ vẫn thế.