Lúc này, cô đến chợ đen mua nguyên liệu làm tương có nấm hương, ớt xanh và đỏ, tỏi, gừng, dầu, nấm, muối, đường, lọ và một miếng thịt nạc nữa.
Nước tương này làm đơn giản, số lượng nhiều, nguyên liệu cũng không đắt, lại rất dễ ăn, cô định làm thêm để tặng trưởng thôn, thanh niên trí thức và các đồng chí quân nhân.
Hàng ở chợ đen đầy đủ cũng không cần phiếu, Giang Noãn mua chỗ này, mua chỗ kia, rất nhanh đã mua xong, một cái giỏ cùng một cái túi vải chất đầy đến vành.
Tất cả chỉ mới tiêu hết ba đồng, sức mua của đồng tiền lúc này thực sự khiến cô ngạc nhiên lần nữa.
Giang Noãn rất hài lòng định đến tiệm cơm nhà nước tụ họp với bọn Lý Hồng Anh.
Cô định nhấc chân rời đi thì thấy một cậu bé chỉ mới khoảng mười tuổi ngã ngay dưới chân cô, có thể là một cú ngã nặng, cậu bé vùng vẫy hồi lâu vẫn không đứng dậy được.
Giang Noãn nhìn đứa nhỏ bị thương khắp người đang định đỡ cậu bé dậy, lại thấy một tên hung ác đuổi theo, đá vào cậu bé, mặt mày tức giận nói: "Thằng súc sinh! Còn dám trộm bánh bao nhà tao? Còn chưa mở hàng đã gặp phải thằng đen đủi như mày, phi! Đúng là xui xẻo! Tao sẽ tống mày vào tù! Xem thử lần sau mày còn dám không!" Nói xong đã muốn lôi cậu bé đi.
Giang Noãn nhìn cậu bé đau cuộn tròn thành một quả bóng, đôi mắt to trong veo, lộ ra một chút bướng bỉnh, khóe miệng mím chặt, không nói lời nào.
Cô thực sự không nhìn nổi nữa, đưa tay ngăn anh ta lại: "Tôi khuyên anh nên tôn trọng chút, tôi thấy người phải vào tù là anh mới đúng.
Ngược đãi trẻ em, ỷ lớn bắt nạt nhỏ, tôi ngược lại muốn xem rốt cuộc tội này có nghiêm trọng không!""Còn nữa, anh có bằng chứng chứng minh cậu bé đã lấy bánh của anh không? Nói mà không có bằng chứng, tôi sẽ đến đồn công an kiện anh tội vu khống!"Người đàn ông bị Giang Noãn nói dọa sợ, chẳng dám nói gì cả.
Lúc này có rất nhiều người vây quanh bọn họ, đều chỉ trỏ người đàn ông, người đàn ông thấy thế mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Giang Noãn và cậu bé, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô cứ chờ đấy, lần sau lại để tôi nhìn thấy, tôi sẽ khiến các người chịu không nổi!" Nói xong anh ta tức giận đẩy đám người ra rồi lao ra ngoài.
Đám đông nhanh chóng giải tán, Giang Noãn đỡ cậu bé dậy, thấy cậu bé ngẩng đầu, hai mắt to đáng thương nhìn cô, hai tay nắm chặt vạt áo Giang Noãn, trông rất tin tưởng cô, Giang Noãn mềm lòng, nhẹ nhàng nói: "Nhà của em ở đâu, chị đưa em về nhé?"Dưới sự hướng dẫn của cậu bé, họ đi vào một con hẻm khác, những ngôi nhà trong con hẻm này khá cũ nát, đến cuối con hẻm, cậu bé chỉ vào ngôi nhà đổ nát phía trước nói nhỏ: "Là nhà này.
"Giang Noãn lập tức đẩy cửa, dìu cậu bé đi vào, căn nhà tuy trống trải nhưng rất sạch sẽ, Giang Noãn thấy trong nhà không có ai bèn hỏi cậu bé: "Người nhà của em đâu?""Anh trai và ông nội em bị rất nhiều người xấu đánh, đang nằm trên giường.
" Giọng cậu bé nghẹn ngào.
"Lâm An, em đi đâu thế? Sao lại bị thương! Khụ khụ khụ khụ!" Giang Noãn nghe thấy tiếng bèn nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Một người đàn ông yếu đuối chống nạng bước đến.
"Anh, sao anh lại dậy rồi, mau nằm xuống đi! Bác sĩ nói anh phải nằm nghỉ mới nhanh khỏi bệnh!" Lâm An lo lắng bước tới đỡ anh trai.
"Em lại đi ăn trộm đúng không? Anh bảo em đừng đi, em lại không nghe, đúng không? Em xem nếu ông nội nhìn thấy vết thương trên người em sẽ tức chết mất!" Lâm Bình nhìn vết thương trên người em trai cảm thấy rất đau lòng, đều tại anh không tài giỏi không bảo vệ được ông nội và em trai, trơ mắt nhìn người ta xông vào nhà, đánh ông nội, anh chẳng làm được gì cả! Anh hận mình có một người mẹ kế độc ác, sau khi cha anh qua đời bà ta đã lấy người khác còn tố cáo nhà anh, anh hận!Lúc này hai mắt Lâm Bình đỏ hoe, anh ta bình tĩnh lại rồi nhìn người đưa em trai về, nói với Giang Noãn: "Cảm ơn cô đã đưa em trai tôi về, tôi tên Lâm Bình, em trai tôi tên Lâm An, thật sự làm phiền cô.
"Lâm Bình? Ú hú! Cô đã gặp được một ông lớn à?!.