Vào tiết hạ chí, vụ mùa kết thúc, lúa mạch được gặt hoàn tất, bắp đều là loại tốt.
Người nông dân năm nay đã có thể yên tâm, còn có thể có một trận khoai khoái.
Có lương thực, người nhà nông liền bắt đầu thu xếp kết hôn, tận lực chuẩn bị tránh kéo dài cho đến mùa đông.
Bởi vì khi ấy trời giá rét, lại còn thiếu quần áo, y phục và lương thực, làm hỉ sự cực kì thiếu thốn phương tiện.
Lâm Uyển hôm nay xuất giá, đối tượng là thanh mai trúc mã, lão Lục gia Lục Chính Kỳ ở thôn Đại Loan.
Năm trước, Lục Chính Kỳ tốt nghiệp cao trung, kết quả đột nhiên nháo nổi lên cách mạng văn hóa, phía trên còn hủy bỏ việc chiêu sinh cao giáo.
Hắn không thể tham gia thi đại học, trường học lại lộn xộn, nơi nơi đánh giặc, hắn liền chạy về quê trốn một thời gian.
Khoảng thời gian đó hắn đối với Lâm Uyển chợt lạnh nhạt, thậm chí còn nói qua muốn hủy bỏ hôn ước.
Có người nói vì hắn yêu cô nương khác, không cần nàng.
Lâm Uyển đều biết đó là do người khác ghen ghét nói bậy, hắn mới sẽ không tuyệt tình với nàng như vậy đâu.
Hắn chẳng những có học thức, văn hóa hơn nữa còn anh tuấn, tính tình lại tốt.
Là người xuất chúng nhất trong mọi thanh niên ở làng xóm, lại còn có không ít cô nương ái mộ.
Lâm Uyển có thể gả cho hắn, không biết có bao nhiêu cô nương hận nàng đâu.
Mà Lâm Uyển bộ dáng cũng là cực mỹ, xinh đẹp.
Làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh trong veo, lung linh ánh nước, dáng người yểu điệu cùng Lục Chính Kỳ miễn bàn có bao nhiêu môn đăng hộ đối.
Lâm Uyển nghĩ tới Lục Chính Kỳ bộ dáng tuấn tú, hai tròng mắt đa tình, cử chỉ ôn tồn lễ độ, chính mình lại thành thê tử của hắn, trong lòng giống như được ăn mật ngọt.
Nàng từ năm 8 tuổi, khi bắt đầu hiểu chuyện liền yêu hắn, nàng yêu hắn suốt mười năm.
Hiện giờ, rốt cuộc mộng tưởng ấy cũng trở thành sự thật.
Dọc đường đi nàng mãi nghĩ tới việc hôn nhân của chính mình, cũng không chú ý đến xung quanh.
Đột nhiên, nàng nghe được một trận hỗn độn tiếng la, " Tân nương tử tới, tân lang đâu? "
" Tân lang không thấy! "
" Cái gì không thấy, mau kêu! "
" Đừng kêu, đừng kêu, có một cô gái tới tìm Chính Kỳ, nói cái gì mà ai sinh bệnh, hai người bọn họ vội vội vàng vàng mà chạy đi mất rồi.
"
" Có ý tứ gì, tân nương tử đều tới rồi, còn kết không kết hôn a? "
Cái gì? Tứ ca đào hôn? Không có khả năng!
Lâm Uyển từ trên xe ngựa nhảy xuống, "Tứ ca, tứ ca?"
Thực mau, người thân của nàng đưa dâu cùng Lục gia lập tức nháo lên, một bên đòi tìm tân lang ra tới, một bên khuyên nhủ không cần nháo, có chuyện gì từ từ, bình tĩnh nói chuyện.
"Lục Chính Kỳ!" Nàng hô to, "Ngươi ra đây, ra đây!" Nàng vọt vào đám người, xé rách, muốn tiến lên tìm tân lang.
Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đẩy nàng một phen, Lâm Uyển lảo đảo một chút ngã vào góc tường.
Góc tường bén nhọn đâm vào huyệt Thái Dương, nhất thời máu tươi phun ra không ngừng, người cũng ngất đi.
"A a a...!người chết!"
- ---------
Lâm Uyển đầu đau như nứt ra, cảm giác đau nhức y như bị búa bổ.
Cô bất quá là đi xem triễn lãm tranh, như thế nào lại xui xẻo như vậy, bị đèn treo trần rơi trúng?
Mí mắt không sao mở ra được, Lâm Uyển liền tự an ủi chính mình phải bình tĩnh.
Cô hoảng hốt nhớ rõ thời điểm bị đèn treo rơi trúng, tựa hồ nghe thấy một thanh âm nói nó là hệ thống chữa bệnh toàn năng, muốn cùng nàng trói định xuyên qua không gian, tìm kiếm sinh mạng mới.
Hệ thống hỏi cô có muốn trói định hay không, lúc ấy cô sắp xỉu, cũng không biết có đáp ứng rồi hay không.
Cô vừa định liên lạc với hệ thống, đột nhiên bên tai truyền đến một trận âm thanh khóc thét, "Khuê nữ số khổ của ta, muốn tốt đẹp gả chồng thế nào lại như vậy? Cái kia Lục Chính Kỳ đồ trời đánh, ngươi nếu là không đồng ý thì ngươi cũng đừng cưới, chứ tại sao tức phụ nhi qua nhà lại chạy.
Đồ thiên sát, cẩu đồ vật, thiên lôi đánh xuống a! "
Lâm Uyển mở choàng mắt, liền nhìn thấy bên người có một phụ nữ trung niên khô gầy, một bên gạt lệ một bên gào khóc.
Đây là mẹ của cô?
Lâm Uyển ngẩn ra, ngay sau đó ý thức được: Cô thật sự xuyên qua!
Cô xuyên vào một quyển niên đại văn, nguyên chủ cùng cô trùng tên trùng họ, nữ nhân này là mẹ của nguyên chủ.
Ý thức được điểm này, trong đầu Lâm Uyển đột nhiên liền nảy lên một ít tin tức, đều là về nguyên chủ ký ức cùng với bổn văn cốt truyện.
Tin tức quá nhiều, lập tức nảy lên khiến đầu loạn lên, chóng mặt, đau đến mức cô phải kêu lên.
"Uyển Uyển, Uyển Uyển, con đã tỉnh, cảm ơn trời đất a!" Lâm mẫu ngừng khóc thét, chạy nhanh đến xem xét khuê nữ, ấn tay nàng không cho động lên trên đầu băng gạc.
Lâm Uyển đã biết tất cả mọi chuyện, biết huyệt Thái Dương của mình có cái lỗ thủng, này nhưng không phải là nhỏ.
Nàng nhìn thoáng qua mẹ của nguyên chủ, Lâm mẫu bởi vì thân thể không tốt, hơn nữa hàng năm làm việc mệt nhọc, thoạt nhìn so tuổi thực tế trông già hơn mười mấy tuổi không chừng.
Lâm mẫu lau nước mắt, "Uyển uyển, con đừng sợ.
Cường tử bồi cha con tới, bọn họ tìm đại đội cán bộ nơi này, làm cán bộ chủ trì công đạo cho con.
Lão Lục gia hắn nếu là dám khi dễ người, mẹ chính là đánh bạc mệnh này cũng cho con cái công đạo."
Từ trước đến nay, một người kiên cường tự mình gánh vác tất cả như Lâm Uyển không nghĩ tới Lâm mẫu sẽ bảo hộ khuê nữ của chính mình như vậy, một trận cảm động đồng thời trong lòng nảy lên một cổ bi thương, nguyên chủ đã không còn.
Nước mắt chảy ra, cô nghẹn ngào, "Mẹ, con không có việc gì."
Lâm mẫu thấy khuê nữ tỉnh lại, liền hô giọng nói kêu người cấp dưới đem canh trứng gà tới cho cô uống.
Thực mau, một phụ nữ đưa tới một chén lớn canh trứng.
Lâm mẫu nhận lấy, đem khuê nữ nâng dậy tới đút cho nàng uống.
Uống xong canh trứng, Lâm Uyển đầu óc rõ ràng hơn một ít, sau đó liền nghe được bên ngoài âm thanh nhao nhao của các nam nhân.
Lâm gia nói nhất định phải cho một lời giải thích thỏa đáng, cần thiết đem Lục Chính Kỳ trói về tới.
Còn Lục gia nói nhất định sẽ cho một lý do, sẽ không trốn tránh trách nhiệm, cãi cọ ầm ĩ cũng không có kết quả.
Có người hô: "Lục gia các ngươi như vậy không phúc hậu, nếu cứ như vậy, khuê nữ chúng ta đón trở về, sính lễ chúng ta lấy hết! Sau đó, chúng ta trở về tìm cho nàng một gia đình tốt!"
Một cái lão bà tử tiêm thanh mắng: "Tưởng bở, chúng ta ra so nhà người khác nhiều sính lễ, không kết hôn phải lui về tới, một xu không thể thiếu!"
Nghe bọn họ nói nhao nhao, Lâm Uyển liền biết sao lại thế này.
Lâm gia người đứng đầu là đại bá, nếu nàng bị từ hôn về nhà mẹ đẻ, người trong tộc sẽ cho rằng thật mất mặt, ảnh hưởng đến huynh đệ tỷ muội khác gả cưới.
Đại bá sẽ lập tức liền tìm cho nàng một gia đình khác gả tới.
Mà nàng mới vừa bị Lục gia từ hôn, gia đình đứng đắn là sẽ không chịu, không muốn vì thế chỉ có thể đem nàng gả cho khác cái gì quang côn linh tinh.
Cha mẹ của nàng không đồng ý, kia cũng không xử lý tốt.
Nói trắng ra là, nhà mẹ đẻ nàng thế yếu.
Hai ca ca mười mấy tuổi bị bệnh động kinh, hiện giờ căn bản không thể giống như người bình thường lao động.
Mà cha nàng hiếu thắng, vì dưỡng gia, mấy năm trước làm việc quá cực nhọc, mệt ra một thân bệnh, hiện tại thường xuyên ho ra máu, dựa theo cốt truyện chịu không nổi mấy năm nay liền phải đi.
Cứ như vậy, bọn họ còn liều mạng một phen lấy tính mạng già chống lưng cho khuê nữ, Lâm Uyển tự nhiên không thể về nhà mẹ đẻ cho cha mẹ thêm phiền.
Dựa theo cốt truyện, nguyên chủ năm đó tỉnh lại về sau hận nam chủ Lục Chính Kỳ, thề phải cho hắn ngột ngạt.
Hơn nữa không thể về nhà mẹ đẻ, nàng liền giận dỗi gả cho tam ca tàn tật của Lục Chính Kỳ là Lục Chính Đình, do đó ở tại Lục gia.
Sống tại Lục gia, nguyên chủ bắt đầu hắc hóa, càng ngày càng cực đoan, cả đời tận sức chế tạo phiền toái, ngột ngạt cho nam nữ chủ.
Sau lại bị vả mặt, chết sống không chịu sinh hoạt cho chính mình.
Cuối cùng kết cục thê thảm, thậm chí liên lụy con nuôi hắc hóa, dẫn tới Lục Chính Đình chết thảm.
Nghĩ đến cốt truyện tương lai, Lâm Uyển không khỏi rùng mình một cái, cô tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.
Hơn nữa cô mang theo hệ thống có khả năng chữa bệnh, hoàn toàn có thể hóa ngày lành.
Cô không thể về nhà mẹ đẻ thêm phiền toái, kia cô có thể ở lại Lục gia.
Nếu Lục Chính Kỳ không trở lại, nàng chiếm thân phận thê tử của hắn, hắn dám phạm tội trùng hôn, nàng liền dám kiện hắn! Còn nữa, còn có Lục Chính Đình đâu.
Nguyên chủ gả cho hắn, cũng không có cùng hắn làm phu thê thật, lại liên luỵ hắn, xem như thua thiệt hắn.
Nàng có chữa bệnh hệ thống, có thể thay thế nguyên chủ bồi thường hắn, tranh thủ cho hắn chữa khỏi tàn tật.
Kỳ thật, Lục Chính Đình vốn là người thiên tài, ba tuổi bắt đầu đọc sách, thành tích rất tốt.
Sau lại bị một căn bệnh kỳ quái, lỗ tai bị điếc, nhưng hắn thị lực cùng khứu giác lại nhạy bén, nhân duyên trùng hợp bị chiêu nhập vô bộ đội đặc thù phục dịch.
Tiền lương so với cán bộ bình thường còn cao hơn, một tháng có sáu bảy chục đồng tiền.
Dựa vào chừng này tiền lương, Lục gia mới có thể sống so người khác dễ chịu, Lục Chính Kỳ cùng muội muội cũng mới có thể học lên cao trung.
Nhân tài giống như hắn so với Lục Chính Kỳ kia còn không biết ưu tú hơn biết bao nhiêu lần đâu! Đáng tiếc hắn sau làm nhân công bị thương, hai chân tàn tật chỉ có thể xuất ngũ trở về nhà.
Lúc này, Lâm phụ đứng ở cửa nói: "Rốt cuộc như thế nào còn phải hỏi khuê nữ ta một chút, xem nàng có ý tứ gì." Cha nàng giương giọng nói: "Khuê nữ, con có cái ý tưởng gì? Là tiếp tục gả cho hỗn đản kia hay vẫn là về nhà? Con không cần sợ, con nếu là muốn gả cho hắn, chúng ta liền đi đem hắn trói về tới.
Có công xã cán bộ chống lưng, hắn liền tính chui vào cục đá trốn chúng ta cũng cho hắn chạy ra tới! Chờ hắn trở về, khiến cho hắn cùng con hảo hảo sống yên ổn, hắn nếu là còn dám câu tam đáp bốn, trăng hoa, chúng ta liền đánh gãy chân của hắn! Con nếu là không muốn ở cùng hắn, ta liền...!"
Lâm phụ trong lòng một trận chua xót khó chịu, khuê nữ thanh danh bị hủy, lớn lên lại xinh đẹp, về sau sợ là phải bị người ta nói ra nói vào.
Thật là tức chết hắn, hận không thể đem Lục Chính Kỳ, tên hỗn đản kia trói về, lập tức đánh gãy chân chó của hắn!
Mẹ của Lục Chính Kỳ lập tức không cao hứng, "Như thế nào mở miệng liền đánh gãy chân, đánh chết, Chính Kỳ của chúng ta..."
"Lục Chính Kỳ của các ngươi huỷ hoại thanh danh của ta!" Lâm Uyển lạnh lùng mở miệng, cô hiện giờ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nếu phải ở lại chỗ này, cô sẽ thay nguyên chủ sống thật tốt, hiếu kính cha mẹ, nghịch tập nhân sinh, thay đổi số phận.
Lâm Uyển chậm rãi quay đầu, xem cái mặt vuông dài, tướng mạo khắc nghiệt của lão thái thái, ánh mắt phẫn hận mà căm tức nhìn cô, "Vậy ngươi muốn sao? Ta sẽ làm Chính Kỳ trở về cùng ngươi nhận lỗi, nhưng hắn nếu là thật sự không đồng ý...!"
Lâm Uyển lập tức đánh gãy lời, hừ nói: "Hắn hủy đi thanh danh của ta, ta về sau không còn cách nào gả chồng, dù sao cũng phải sống.
Hoặc là các người đền ta một ngàn đồng tiền, hoặc là...!"
Một ngàn khối?
Lão thái thái mấy cái Lục gia người tròng mắt đều trừng ra tới, "Ngươi cũng thật dám đoạt!"
Lâm Uyển nhướng mày, cong cong khóe môi, "Hoặc là khiến cho Lục Chính Đình làm tân lang!"
_____________
@mantinh.