Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán


"Các người nói thế là sao? Bây giờ vật tư khan hiếm, các người ăn đồ của Tiểu Tinh mà không biết ơn đã đành, lại còn muốn quỵt nợ? Tôi thấy đám trí thức các người không bằng bọn dân làng không có học như chúng tôi.

Ít nhất chúng tôi biết, ăn của người ta thì trả đồ hoặc trả tiền! Nếu các người định quỵt nợ, tôi sẽ đi tìm trưởng thôn, tìm thư ký chi bộ, tìm đội trưởng! Dù sao cũng phải bắt các người trả lại!"

Vệ Tinh Tinh thêm vào: "Còn có thể báo cảnh sát nữa đấy.

Nợ không trả là phạm pháp, các người không trả, chiều nay tôi đi báo cảnh sát, đưa các người đi cải tạo lao động từng đứa một!"

Lời vừa dứt, Vệ Tinh Tinh cảm thấy tay áo mình bị kéo nhẹ.

Cô quay lại nhìn, hóa ra là Cảnh Sâm.

Anh ta vừa mới tắm xong, đã thay bộ áo sơ mi trắng sạch sẽ.

Mái tóc vừa gội còn ướt, nhìn ngoan ngoãn, trẻ trung lắm.

Vệ Tinh Tinh nhanh chóng cúi đầu xuống, đẹp trai quá, cô suýt nữa bị mê muội rồi.

“Có chuyện gì vậy, Cảnh trí thức? Định trả tiền à?”

Cô cứng giọng hỏi.


Cảnh Sâm ngẩn người, anh ta vừa tắm xong đã nghe thấy mấy trí thức khác gây khó dễ cho cô, liền vội vào phòng lấy tiền và phiếu.

Anh ta đến để trả tiền, chỉ là không quen với cách nói thẳng thừng của Vệ Tinh Tinh.

"Ừ, em xem như này đủ chưa?" Cảnh Sâm mở tay ra.

Vệ Tinh Tinh liếc qua, chỉ lấy một phiếu năm hào và một phiếu thịt một cân.

Thực ra, Cảnh Sâm rất ít khi ăn đồ cô nấu.

Chỉ khi nào nguyên chủ quấy quá không được thì anh mới ăn vài miếng.

"Thế này là đủ rồi, cảm ơn Cảnh trí thức đã làm gương tốt cho mọi người." Cô quay sang đám trí thức vẫn ngồi im không động đậy: "Các người cũng nhanh nhanh lên, nhất là những ai nợ tiền tôi, trả tiền mau!"

Cảnh Sâm tiếp lời: “Còn lại em cũng có thể lấy đi, coi như anh giúp mọi người trả nợ.”

“Không cần.” Vệ Tinh Tinh lạnh lùng đáp, rồi bước mấy bước sang chỗ bà Mã.

Cảnh Sâm còn định nói thêm gì đó, nhưng Vệ Tinh Tinh không nhìn anh ta lấy một cái.


Anh ta ngượng ngùng cất tiền đi, đứng sang một bên.

Bà Mã thấy rõ thái độ của Vệ Tinh Tinh với Cảnh Sâm, trái tim lo lắng thay cho Lục Chinh cũng thả lỏng.

Cô bé Tinh Tinh không dây dưa, cũng không lợi dụng người ta, lại càng không dính dáng gì đến Cảnh Sâm nữa.

Biết sai mà sửa là một cô bé tốt!

Bà Mã đứng bên cạnh Vệ Tinh Tinh, tiếp lời: “Nói rất đúng! Nợ bao nhiêu trả bấy nhiêu, nhiều hơn thì cô bé Tinh Tinh cũng không lấy của các người đâu!”

Rồi bà quay lại nói với chồng: “Ông đi mời thư ký chi bộ và trưởng thôn qua đây!”

Ngay lúc đó, phía sau vang lên một giọng nữ trong trẻo: “Có chuyện gì vậy? Vệ Tinh Tinh lại đến gây chuyện à?”

Giọng cô ta rõ ràng còn nén cả tiếng cười



Vệ Tinh Tinh quay đầu lại, thấy Tưởng Lệ.

Tưởng Lệ thấy cô nhìn qua, liền nói với giọng kiêu ngạo: “Vệ Tinh Tinh, ở đây chúng tôi không hoan nghênh cô.

Tốt nhất là nhân lúc trưởng thôn và thư ký chưa đến, cô mau đi đi, chúng tôi cũng không muốn làm khó cô!”

Triệu Tiểu Lan thấy sắc mặt nhợt nhạt của đám trí thức và tiền trong tay Cảnh Sâm, cô ấy kéo tay áo của Tưởng Lệ.

Muốn nhắc cô rằng có vẻ như Vệ Tinh Tinh không đến gây chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận