Lục Chinh không để tâm, nói: “Tôi không mệt, em cứ chờ đi.”
Anh cũng không nhận ra rằng, khóe miệng của mình lại bắt đầu cong lên.
Cảm giác có người quan tâm thật là tốt.
"Anh Chinh!"
Vệ Tinh Tinh quay lại, nhìn thấy một thanh niên gầy gò đang chạy tới.
Càng chạy đến gần càng chậm lại, mặt đỏ bừng.
“Chị...!chị dâu.” Cậu chạy đến cạnh Lục Chinh, dừng lại gãi đầu chào Vệ Tinh Tinh, để lộ hàm răng trắng.
Vệ Tinh Tinh không nhớ có gặp cậu này bao giờ, nhưng nhìn có vẻ là bạn của Lục Chinh.
Cô cũng cười thân thiện: “Chào cậu.”
Thanh niên còn định tự giới thiệu gì đó, nhưng Lục Chinh bước tới một bước chắn tầm nhìn của cậu, thản nhiên nói: “Đây là Nhị Cẩu, bạn tôi.”
Đừng tưởng anh không biết, Nhị Cẩu nhìn vợ anh đến ngẩn người ra.
Anh quay đầu liếc cậu ta một cái, Nhị Cẩu vội co đầu lại.
Cậu còn không nhận ra mình cứ nhìn Vệ Tinh Tinh mãi.
Nếu không phải anh Chinh vô tình bước lên một bước, cậu đã mất mặt trước người phụ nữ xinh đẹp này rồi.
“Bạn của anh à?” Vệ Tinh Tinh có chút ngạc nhiên, ló đầu ra nhìn.
Mặt Nhị Cẩu lại đỏ lên.
Cả đời này cậu chưa từng nói chuyện nhiều với phụ nữ, huống chi là một người phụ nữ đẹp như vậy.
Dù dân làng nói cô này tính lẳng lơ, sớm muộn gì cũng sẽ về thành phố.
Nhưng phải công nhận là cô đẹp thật, còn xinh hơn cả những cô gái mà cậu từng thấy trên báo.
Lục Chinh lại bước thêm một bước nữa: “Ừm.”
Nhị Cẩu lần này hiểu rồi, anh Chinh không muốn cậu nhìn vợ anh ấy.
Nhị Cẩu cười tinh quái, dùng khuỷu tay huých nhẹ Lục Chinh.
Khi Lục Chinh nhìn qua thì cậu nhướn mày, mặt đầy vẻ gian xảo.
Lục Chinh liếc xéo cậu một cái.
Nhị Cẩu không dám làm càn nữa, bắt đầu đi đứng nghiêm chỉnh.
“Nhị...!Nhị Cẩu.” Vệ Tinh Tinh hơi ngại cái tên này: “Lần tới tới nhà tôi ăn cơm nhé, tôi nấu ăn cũng tàm tạm.”
Dù người nông thôn thường đặt những cái tên xấu cho dễ nuôi.
Nhưng dù là Vệ Tinh Tinh trước đây hay Vệ Tinh Tinh sau khi xuyên không, đều là người thành phố.
Gọi như vậy thật không quen.
“Hả? Được đó chị dâu! Ngày nào? Để em còn chuẩn bị!”
Vợ anh Chinh mời cậu ăn cơm? Thật tuyệt! Nhìn qua ánh mắt đầy sát khí của Lục Chinh, Nhị Cẩu vội vàng đồng ý.
Vệ Tinh Tinh nghĩ ngợi một lúc: “Tối mai được không?”
Cô tính thế này.
Ngày mai buổi chiều cô xin nghỉ, vào thành phố mua ít đồ.
Bổ sung thêm những thứ cần thiết cho nhà cửa, rồi mua thêm ít lương thực và thịt về.
Dành ra một phần để mời khách cho đàng hoàng.
Cô và Lục Chinh trong làng này quả thật là khác biệt.
Hai người sống ở cuối làng, không có hàng xóm bên cạnh, quan hệ xã hội gần như bằng không.
Nhưng không thể nào cứ không giao tiếp với ai mãi được! Dù Lục Chinh trông có vẻ thích sống một mình, nhưng Vệ Tinh Tinh từ trong lòng cảm thấy có vài người bạn cũng tốt.
Không chỉ để giúp đỡ lẫn nhau, mà còn có thể nói chuyện khi cần.
Ban đầu cô định liên lạc nhiều hơn với các chị của Lục Chinh, nhưng hỏi ra mới biết ba chị ấy đều đã lấy chồng ra làng khác, vì đám cưới của họ tổ chức đột ngột nên không kịp về.
Nhị Cẩu vội đáp: “Được ạ! Tối mai em cũng rảnh!”