Nhưng nếu nghĩ lại, nữ phụ này da trắng, dáng đẹp, gia thế cũng tốt, mới mười tám tuổi, còn nam phụ sau này phát triển cũng không tệ.
Đời trước cô chỉ vì là học bá mà không yêu đương gì cả, đời này đã kết hôn rồi thì cứ đi lại con đường cũ - thi đại học.
Hơn nữa, cô cũng không cần sống chung với mẹ chồng hay chị em dâu gì cả.
Bố mẹ Lục Chinh đều đã mất, chỉ có ba người chị gái đều đã lấy chồng, trong nhà bây giờ chỉ còn lại hai người họ.
Nghĩ đến đây, lòng Vệ Tinh Tinh thấy dễ chịu hơn hẳn.
Ơ mà không đúng, nam phụ này thích Lâm Hạ, suýt nữa thì quên mất.
Nghĩ đến đây, Vệ Tinh Tinh liếc nhìn Lục Chinh trong bếp, không ngờ anh cũng vừa nhìn ra ngoài.
Hai người chạm mắt nhau, Vệ Tinh Tinh bối rối cúi đầu xuống.
Làm sao đây?
Vệ Tinh Tinh không phải là người có tư tưởng phong kiến, cô vốn không có chấp niệm về chuyện trinh tiết.
Cũng không quan tâm danh tiếng của mình có tốt đẹp hay không, dù sao thì sau này cũng rời khỏi nơi này mà.
Nếu Lục Chinh thích Lâm Hạ, cô có thể ly hôn với anh.
Vệ Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm, bê đống quần áo bẩn trong sân lên giặt.
Bên trong, Lục Chinh nhìn thấy Vệ Tinh Tinh giặt quần áo, có chút ngạc nhiên.
Anh biết Vệ Tinh Tinh là cô gái trí thức kiêu ngạo, đã chuẩn bị sẵn tinh thần cô sẽ chẳng làm gì cả, sao cô lại đang giặt quần áo thế này?
Chẳng lẽ đúng như Nhị Cẩu nói, phụ nữ cưới xong sẽ thay đổi tính tình?
Thực ra, từ sáng sớm nay anh đã không yên lòng.
Anh biết Vệ Tinh Tinh thích Cảnh Sâm, kết hôn với anh cũng vì mục đích khác, nhưng chuyện tối qua...
Lục Chinh vốn là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, tối qua khi Vệ Tinh Tinh cởi áo và ngồi lên người anh, anh đã phải kiềm chế rất nhiều.
Câu "Anh có phải đàn ông không?" của cô có thể nói là đã châm ngòi lửa trong anh.
Nhưng từ sáng nay anh lại bắt đầu hối hận.
Trong làng ai mà không biết Vệ Tinh Tinh say đắm Cảnh Sâm? Anh cũng chỉ là tối qua bị ma quỷ ám ảnh mà làm chuyện đó, cũng không biết sau này cô sẽ làm gì nữa.
Nhưng nếu có lần nữa, anh cũng không hối hận đã làm như vậy.
Nếu không, cô ta sẽ thật sự nghĩ anh không phải đàn ông mất.
Ăn xong bữa cơm Lục Chinh nấu, Vệ Tinh Tinh thề rằng cô sẽ không bao giờ để anh vào bếp nữa.
Đúng nghĩa là chỉ cần có thể ăn được là xong!
Cô ăn vài miếng, lưỡng lự đặt bát xuống: "Tôi no rồi."