Lục Chinh đã không còn ở nhà, Vệ Tinh Tinh đoán anh chắc đã ra sông tắm rồi.
Cô lại múc một xô nước nhỏ đặt lên bếp, đun sôi.
Lục Chinh có thói quen uống nước sống, nhưng trong nước sống có nhiều vi khuẩn.
Gã đàn ông thô kệch này chỉ là hiện tại còn trẻ khỏe thôi.
Cô phải sửa thói quen xấu này của anh.
Nước đang đun trong bếp, Vệ Tinh Tinh trong phòng vừa soi gương vừa lau tóc.
Trong gương, gương mặt cô gái trẻ có tám phần giống với khuôn mặt gốc của cô, hai phần khác biệt còn lại là ở làn da và vóc dáng.
Gương mặt của thiếu nữ mười tám tuổi vừa rực rỡ vừa xinh đẹp, nhưng chút má bánh bao trên hai má lại có vẻ hơi non nớt.
Đôi mắt sáng lấp lánh, đen láy, điều mà một người cận thị như Vệ Tinh Tinh không thể so sánh.
Mái tóc vừa mềm vừa mượt, xõa xuống hai vai, trông thật thuần khiết.
Lại thêm làn da trắng nõn mịn màng cùng vóc dáng ngực đầy eo thon.
Với hai điều này bổ trợ cho khuôn mặt, cô trở thành một đại mỹ nhân hiếm thấy.
Vệ Tinh Tinh vỗ nhẹ vào mặt mình, khẽ nói với gương: “Đời này, tôi sẽ sống tốt thay cậu.”
Nguyên chủ vừa đẹp vừa có gia thế tốt, kết cục của cô ấy thật sự quá thảm.
Dường như để phù hợp với cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này, mỗi bước đi của cô ấy đều chọn đáp án tồi tệ nhất, dẫn đến kết cục bi thảm như vậy.
Vệ Tinh Tinh vốn nhạy cảm, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với nguyên chủ, nước mắt cô lại không kìm được mà rơi xuống.
Lục Chinh vừa bước vào phòng đã thấy cô gái đang nhìn vào gương và buồn bã.
Tim anh run lên, không khỏi hỏi: “Sao thế?”
Vệ Tinh Tinh vội lau nước mắt, bịa một lý do: “Em nghĩ đến chuyện của chị dâu Trương hồi chiều, thấy sợ quá.”
Nói vậy cô suýt nữa quên mất, không biết cuối cùng Trương Tú có sinh thành công không?
Nhưng mà chuyện đó cũng không liên quan đến cô.
Cô không phải là sinh viên y khoa, cũng chưa từng sinh con, hiểu biết về vấn đề này rất ít.
Bây giờ có bà đỡ và bác sĩ rồi, chắc Trương Tú sẽ ổn thôi, cô đã làm những gì có thể làm.
Lục Chinh còn đang nghĩ xem trả lời thế nào, cô đã nhanh chóng lau nước mắt rồi cười: “Lục Chinh, em đã đun nước sôi rồi, lát nữa anh rót vào ấm để nguội.
Sau này anh đừng uống nước sống nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Nói xong, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền bước ra ngoài.
Sao lại nói chuyện này với Lục Chinh nhỉ? Đúng là nói chuyện không đâu.
Cứ như đang ám chỉ rằng cô sợ sinh con vậy, nhưng họ vẫn chưa tính là vợ chồng thực sự, trừ lần đầu tiên cô say rượu mất lý trí, sau đó chỉ như hai người cùng hợp tác sống chung.
Đợi...!đợi đã.
Lần đó cô nhớ hình như không có biện pháp phòng tránh, không lẽ...!không lẽ cô dính rồi?
Trong lòng Vệ Tinh Tinh bùng lên những suy nghĩ kỳ quái.
Cô ngơ ra một lúc, rồi mạnh mẽ gạt chúng đi.
Không thể nào, cô đâu phải nữ chính tiểu thuyết, sao có thể xảy ra chuyện "một phát ăn ngay" như trong truyện chứ.