Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán


Đang mùa hè, Vệ Tinh Tinh mặc một chiếc áo ngắn tay màu vàng nhạt, phía dưới là chiếc quần ngắn trắng mà cô phải lục lọi mãi mới tìm thấy.

Chiếc quần ngắn ngang đùi này trông đã ngắn trên đôi chân dài của cô, để lộ ra một đoạn đùi trắng mịn màng, thon thả.

Nếu không phải không có kéo, cô đã muốn cắt ngắn thêm một chút.

Với con mắt nghề nghiệp của một thợ may, cô thấy chiếc quần này quê mùa kinh khủng, thiết kế cũng thật tệ.

Nhưng không có cách nào, không có dụng cụ mà! Theo ký ức mà cô tiếp nhận, nguyên chủ biết làm nữ công, nhưng chẳng có vẻ gì là người sẽ mua bộ kim chỉ.

Mùa hè nóng nực, thật sự có thể khiến người ta chết vì nóng.

Nhưng kiểu quần áo này ở nông thôn thời này đã xem như khá táo bạo rồi.

Vệ Tinh Tinh cũng không phải không nghĩ đến điều đó, nhưng cô nhanh chóng bỏ qua.

Dù sao cả hai người cũng đã nhìn thấy hết của nhau rồi, và cô cũng không định mặc ra ngoài.

Liên quan gì chứ?

“Sao không ăn đi? Tôi hấp bánh bao rồi đấy!” Nhớ lại mấy chiếc bánh bao vẫn còn trên bếp, Vệ Tinh Tinh quên ngay chuyện không vui vừa rồi, nhanh chân bước vào bếp.

Vừa mở nắp ra, mùi thơm đã xộc vào mũi, Vệ Tinh Tinh đưa tay ra định lấy.


“A!”

Cô bị hơi nước nóng làm bỏng, rụt tay lại, đầu ngón tay trắng nõn trở nên đỏ ửng.

Cô bật cười lắc đầu, đúng là đói quá nên quên mất không lấy cái gì lót tay.

Buổi sáng ăn ít ỏi, giờ lại làm nhiều việc, khiến Vệ Tinh Tinh đói đến hoa mắt.

Cô vừa định cầm giẻ bên cạnh để nhấc nồi, thì có người nắm lấy cổ tay cô.

Lục Chinh liếc nhìn đầu ngón tay đỏ ửng của cô, ánh mắt thâm trầm thoáng qua một cảm xúc khó tả.

“Cô chờ đó, để tôi.”

Bảo sao mọi người nói phụ nữ thành phố yếu đuối, hơi nước nóng một chút mà tay đỏ cả mảng.

Đôi mắt hạnh nhân của cô như phủ một tầng sương mỏng, trông như muốn khóc.

Lòng Lục Chinh cảm thấy thật kỳ quặc, thấy cô phiền phức nhưng lại không muốn thấy cô bị thương.

Vệ Tinh Tinh chớp chớp mắt: “Anh thương tôi à?”

Đôi mắt hạnh nhân của cô vừa rạng rỡ vừa dịu dàng, thẳng thắn nhìn khiến mặt Lục Chinh đỏ lên.


“Tôi sợ bánh bao rơi thôi.” Lục Chinh đẩy cô ra ngoài, lại không nhịn được nhìn bàn tay cô thêm lần nữa.

Chắc cô biết nhúng vào nước lạnh nhỉ?

Vệ Tinh Tinh tất nhiên biết cách tự chăm sóc mình, cô vào sân múc một gáo nước nhỏ, nhúng cả tay vào.

Cô không bận tâm lời nói của Lục Chinh, dù sao cô cũng chẳng có tình cảm gì với anh, chuyện đêm qua coi như duyên tình thoáng qua.

Anh có người anh thích, cô cũng không muốn chen chân vào.

Sau này cứ sống chung hòa thuận là được.

Lục Chinh bưng đồ ăn ra, đặt lên bàn trong nhà.

Liếc nhìn Vệ Tinh Tinh đang ngâm tay, do dự một lúc, không thoải mái mà nói: “Vào ăn cơm đi.”

Từ khi chị gái lấy chồng, anh luôn sống một mình.

Quen với sự cô đơn rồi nên cũng không quen có ai đó.

Lại là một người phụ nữ.

Thôi kệ đi, xem cô ở lại được mấy ngày.

Nghe vậy, Vệ Tinh Tinh vui vẻ bước vào.

Ăn cơm mà, là thú vui cuộc đời!

Lục Chinh cũng không nói nhiều, cầm một chiếc bánh bao lên ăn ngay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận