Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính


Bà Vương nghĩ thế, trở mình ngồi dậy khỏi giường lò, mò ra mười đồng giấu dưới gối, ngày hôm sau lén dúi cho Tạ Miêu, “Đến trường học chi tiêu thoáng lên chút, bà còn nuôi lợn này, nhà chúng ta cũng không thể thua kém gia đình công nhân được.

”“Bà ơi, không phải trước đó bà cho cháu tiền rồi sao.

” Tạ Miêu lại đẩy tiền lại cho bà.

“Trước đây là trước đây, bà cho thì cháu cứ cầm, cháu còn chê tiền nhiều cộm tay à?”“Tiền nhiều không cộm tay, nhưng cháu sợ mất.

”Tạ Miêu nắm chặt lấy tay bà, “Nhiều tiền thế này nếu mà mất thì tiếc lắm, dù sao thì cuối tuần là cháu được về rồi, bà cứ giữ hộ cháu đã nhé.

”Lúc này bà Vương mới chịu thôi, đích thân tiễn cô và Tạ Vệ Dân đến cổng làng, mấy cậu nhóc nhà họ Tạ lại tiễn họ đến bến xe trên trấn.

“Chị, cuối tuần chị nhất định phải về đấy, không được nói mà không giữ lời đâu.

” Tạ Kiến Hoa nhắc đi nhắc lại.

Tạ Kiến Trung cũng nói: “Nếu chị nói mà không giữ lời, em sẽ không chăm chỉ học hành đâu nhé.

”“Em coi việc học của em là việc học của chị à, còn dám dọa chị?”Tạ Miêu giơ tay đập cậu, Tạ Kiến Trung lập tức ôm đầu không dám hó hé nữa.

Tạ Kiến Quân thấy vậy, bèn trịnh trọng hứa hẹn với Tạ Miêu: “Chị yên tâm, em nhất định sẽ trông chừng anh Kiến Hoa và Kiến Trung học bài, làm bài tập.

”“Vậy mới nghe được chứ.

”Tạ Miêu giơ tay, vuốt đầu đứa em trai sắp cao bằng mình, “Bình thường em phải để ý nhiều hơn nhé, cuối tuần chị về kiểm tra.

”“Dạ.

”Tạ Kiến Quân gật đầu, được chị sờ đầu vẫn còn hơi ngượng ngùng.

Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung thấy thế, lập tức tức tối lườm cậu, “Anh học thói xấu, lại còn tỏ ra ngoan ngoãn với chị mình! Không được, phải chỉnh anh!”Hai cậu nhóc đuổi Tạ Kiến Quân vòng quanh, cho đến khi xe đến, mới dừng lại.

“Chú Vệ Dân, cháu cầm giúp chú.

”Thấy xe đã đến, Cố Hàm Giang vẫn luôn im lặng đứng một bên đón lấy cái túi lớn trong tay Tạ Vệ Dân.

Bên trong là quần áo của Tạ Miêu, còn chăn đệm mới của Tạ Miêu thì được cuộn thành cuộn được Tạ Vệ Dân gánh trên vai.

Biết trên xe đông người, mình cầm quá nhiều đồ đạc cũng không tiện, Tạ Vệ Dân cũng không khách sáo với cậu, “Vậy cảm ơn Hàm Giang nhé.

”Mấy người chen lên trên, vội vàng vẫy tay với ba cậu em nhà họ Tạ, xe khách bắt đầu lắc lư lăn bánh.

Đến huyện, Cố Hàm Giang lại tiễn bọn họ một mạch đến bến xe, lúc đó mới lấy một chiếc hộp sắt to gần bằng quyển vở 16K* đưa cho Tạ Miêu.

*Sách 16K có kích thước là 210x285 (mm)“Điểm Tiếng Anh trong kỳ thi lần này của anh có tiến bộ rồi, cảm ơn em.

”“Là anh tự học, tôi cũng không giúp gì cho anh.

” Tạ Miêu vội vàng từ chối.

“Không phải đồ đáng tiền gì cả.

”Cố Hàm Giang khăng khăng nhét vào tay cô, “Anh sắp không kịp lên lớp rồi, đi trước nhé.

”Anh nói đoạn, sải đôi chân dài xoay người bước đi, đi được hai bước lại quay người lại, mấp máy môi: “Miêu Miêu cố lên.

”Câu nói “Miêu Miêu cố lên” nhẹ đến mức không thể nghe thấy rơi vào lòng Tạ Miêu như lông vũ.

Cô ngây ngẩn, vội vàng đuổi theo cậu.

Nhưng cô còn ôm hộp, đeo cặp sách, trên tay còn cầm đồ dùng sinh hoạt của mình, đuổi theo hồi lâu mà cũng không đuổi kịp.

Chẳng còn cách nào, đành hô một tiếng: “Cố Hàm Giang.

”Lớp 11 (7) ở ngay cạnh sân thể dục, Cố Hàm Giang thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh cô gái nhỏ ở trong giờ thể dục.

Cậu biết, Tạ Miêu thành tích tốt, thỉnh thoảng trong đầu còn có mấy ý tưởng mới lạ, nhưng môn thể dục quả đúng là kém.

Mỗi lần lớp cô chạy bộ, lúc nào cô cũng chạy được một lúc là tụt xuống cuối hàng, mặt mũi đỏ bừng thở hổn hển, chạy cực kỳ nhọc nhằn.

Trên người Tạ Miêu có quá nhiều đồ đạc, Cố Hàm Giang vẫn sợ cô bất cẩn té ngã, đành dừng bước lại, “Sao thế?”Thiếu niên cao gầy đứng ngược sáng nghiêng mắt nhìn qua, bóng dáng rắn rỏi bị kéo dài trên mặt đất.

Tuy trên mặt vẫn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng thần thái trên người đã hoàn toàn trái ngược với lúc hai người gặp nhau lần đầu.

Tạ Miêu bị ánh nắng mai rực rỡ chiếu vào phải nheo mắt lại, câu nói “Cuối tuần tôi sẽ về” không biết sao lại buộc ra khỏi miệng.

Nghe thấy thế, hình như chàng trai cũng thoáng ngây ra, sau đó như băng tuyết tan chảy, khóe miệng chầm chậm cong lên, “Anh biết rồi.

”Cho đến khi ngồi lên chiếc xe đi về hướng thành phố Vọng Sơn, trong đầu Tạ Miêu thỉnh thoảng vẫn hiện lên biểu cảm cuối cùng của Cố Hàm Giang.

Lúc ấy anh ấy đang cười sao?Không phải cười khẩy, cười lạnh, cười nhạo, mà là nụ cười vui vẻ xuất phát từ đáy lòng thật sự.

Hình như anh ấy thật sự không giống với nam chính lạnh lùng như băng trong sách nọ, hay chàng trai âm trầm cố chấp trong trí nhớ của cô nữa rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui