Thập Niên 70 Xuyên Vào Mẹ Ruột Cực Phẩm


"Ban đầu chính là Tô Đào Đào mặt dày mày dạn bám lấy Trịnh Đồ đòi cưới, ba năm nay mấy người cung phụng cô ta như bà hoàng, giờ con cũng gần hai tuổi rồi, cô ta mới kêu than không chịu nổi muốn ly hôn về thành phố, đây là đạo lý gì chứ, bỏ chồng bỏ con ư? Cô ta phủi mông đi rồi thì đứa con với Trịnh Đồ tính sao?"
"Đúng vậy, thím hai, cả nhà đối xử với cô ta quá tốt, mới khiến cô ta được nước lấn tới, muốn làm gì thì làm.

Theo tôi, cứ đánh cho một trận là cô ta ngoan ngay, có đánh gãy chân cũng không cho về thành phố!"
"Phải, cho dù có muốn về thành phố cũng phải đợi Trịnh Đồ về nói chuyện đã, không thể để cô ta muốn đi là đi.

"
Trong góc có tiếng nói yếu ớt vang lên: "Thế lỡ Trịnh Đồ không về thì sao?"Mọi người quay phắt đầu lại, khạc nhổ vào trong góc nhà: "Phỉ phui cái mồm! Nói bậy bạ gì đó, anh ấy nhất định sẽ về!"

Mọi người tôi một câu bà một câu, tức giận bàn tán, Chu Linh Lan - mẹ của Phó Trịnh Đồ - một tay ôm đứa cháu trai gầy gò đáng thương, một tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Lỡ nó lại đi nhảy sông thì sao? Chuyện gì cũng không lớn bằng mạng người, cái ổ gà nhà tôi giữ chân phượng hoàng vàng làm gì, nó muốn đi thì để nó đi.


"
Bác cả - người phụ nữ luôn xem thường người em dâu yếu đuối vô dụng này - lên tiếng: "Em dâu, chính vì tính của em nhịn nhục như quả hồng mềm thế này mới khiến nó leo lên đầu lên cổ ngồi đấy! Em không sợ Trịnh Đồ về trách em sao? Còn cả Trần Trần nữa, nó phải làm sao? Dù sao đó cũng là mẹ ruột của đứa bé, phụ nữ thành phố thật nhẫn tâm, ngay cả súc sinh còn biết bảo vệ con cái, thế mà cô ta nỡ bỏ cả Trần Trần.

"
Phó Quốc Cường - con trai bác cả - kéo tay áo mẹ mình, ra hiệu bà đừng nói nữa: "Thím hai, nhiều nhất chúng cháu chỉ có thể trói cô ấy lại bằng dây thừng, rồi thay phiên nhau trông chừng, như thế hẳn là không thể chạy trốn được.


Bác cả vỗ đùi nói: “Đúng thế, nếu cô ta dám chạy trốn, vậy chúng ta cứ đánh gãy chân của cô ta, sau đó trói vào xà ngang.

Cô ta còn tưởng nhà họ Phó chúng ta không có người, chúng ta sẽ xử lý ả!”


Đội trưởng đội sản xuất, cũng chính là Phó Đống Lương - bác cả của Phó Trịnh Đồ - rít một hơi thuốc lào, cau mày cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người: "Yên tâm đi, không chạy được đâu.

Tôi đã giữ giấy chứng nhận rồi, dù có đến thị trấn cũng không mua được vé tàu.

Chúng ta có thể cứu nó một lần, chứ không thể cứu nó mười lần, một người đã quyết tâm tìm đến cái chết, thì đâu chỉ có nhảy sông.

"
Lời đội trưởng vừa ra, mọi người im lặng nhìn nhau.

Mấy hôm trước, một thanh niên tri thức ở đội sản xuất bên cạnh vì muốn về thành phố mà dám uống cả thuốc trừ sâu, vì về thành phố mà ngay cả chết cũng không sợ.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận