Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Đừng!" Sắc mặt Chu Quang Hách lập tức xuất hiện vẻ lo lắng: “Anh cả, chị dâu, em biết anh chị làm vậy nhất định là muốn tốt cho em.
Hiện tại có cô gái đồng ý gả cho em, anh chị cứ yên tâm đi, chờ hôm nay chia nhà xong, coi như anh chị đã hoàn thành lời dặn dò của bố mẹ, sau này chuyện của em và chị cả không liên quan gì đến anh chị nữa, bây giờ cô gái này sốt ruột, anh chị nhanh phối hợp đi.
”
Lời này còn có một ý nghĩa khác đó là đã đến lúc hai người thể hiện thực sự suy nghĩ cho tôi.
Lúc trước hai người ăn nói đàng hoàng tử tể, đến bây giờ phải làm ra hành động để người của cả con phố này nhìn thấy các người thực sự là gia đình anh trai tốt thực sự suy nghĩ cho em trai.
Nếu không những lời hai người nói lúc rước, trách móc cậu mợ, trách móc chị cả, trách móc bà ngoại, thật ra là xuất phát từ lợi ích của các người, hoàn toàn không phải vì nghĩ cho em trai.
Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt từ xanh lét chuyển sang màu đen.
Chuyện vốn là ván đã đóng thuyền lại bị một cô bé đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn hoàn toàn, khiến bọn họ đâm lao phải theo lao!
Hai người cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra biện pháp nào.
Người mợ ở một bên đột nhiên cười điên cuồng, trong giọng cười còn mang theo vẻ mỉa mai giống Kim Xảo Chi mỗi lần cô ta cười lúc trước, rõ ràng là bắt chước cô ta: “Đúng vậy, Chu Quang Hách nói rất đúng, bây giờ là lúc các người thể hiện làm anh cả chị dâu rồi đó, con gái nhà người ta còn đang đợi, các người còn đứng sững sờ ở đó làm gì? Chẳng lẽ không muốn Chu Quang Hách kết hôn, muốn gia đình mình chiếm cả bốn phòng luôn sao?"
Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đồng thời nhìn về phía người mợ đầy vẻ chán ghét.
“Ồ~ Đáng sợ quá!” Mợ ôm ngực lùi về phía sau:”Các người không diễn nữa à? Không giả vờ nữa à? Còn nói chúng ta, các người chiếm lấy công việc của chị gái anh rể, hai người một tháng cộng lại có thể kiếm tới một trăm năm mươi tệ, sống trong căn nhà lầu trên lầu dưới bốn gian phòng, có sân vườn có bếp sau, cả cái ngõ này, không, cả thành phố Thượng Hải này có người nào sống thoải mái hơn các người.
Đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang suy nghĩ gì, càng đừng tưởng chỉ có các người thông minh, tất cả mọi người đều là kẻ ngốc.
”
Người mợ đem tất cả những lời Kim Xảo Chi nói ban nãy trả lại hết, Kim Xảo Chi tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, răng nghiến muốn gãy, cái miệng thường ngày luôn biết ăn nói lúc này không thể mở ra được, nhưng Thủy Lang ở bên cạnh không ngừng phát ra tiếng thúc giục mất kiên nhẫn.
“Có kết hôn hay không? Có chia nhà hay không? Không chia nhà thì em không thể nào kết hôn với anh được!”