Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lần này Chu Quang Hách không hề dừng lại một bước nào, hai người rất nhanh đã đi vào trong ngõ Ngô Đồng.
Lúc này đã đến giờ nấu bữa trưa, người ở bếp sau đang vo gạo, rửa rau nhìn thấy hai người đi qua, đều chào hỏi.
Chu Quang Hách đi vào trong ngõ, tay phải rảnh rỗi, ai chào hỏi hay hỏi thăm anh đã lấy giấy chứng nhận chưa, anh đều sẽ lấy kẹo trong túi kẹo đưa ra cho bọn họ.
Cuối cùng, khi về đến nhà, đã thấy ba cái wifi ngồi cạnh nhau ở ngưỡng cửa, khi nghe thấy tiếng động, tất cả đều cùng nhau quay đầu lại: “Cậu, mợ về rồi!”
Tam Nha vui vẻ chạy vào, bộ dạng này hình như là để thông báo cho mẹ.
Đại Nha và Nhị Nha chạy tới, một người cầm đồ giúp cậu, một người cầm đồ giúp mợ.
Thấy một cảnh này, Thủy Lang cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc xa lạ không thể nói rõ được, chỉ biết loại cảm xúc này là tích cực, có thể khiến trái tim trở nên tràn đầy cảm giác.
“Không cần đâu, vào nhà trước đi, mợ trực tiếp bỏ xuống đất là được.
”
Đằng sau Chu Quang Hách cũng nói như vậy, hai cô bé vâng lời chạy vào nhà trước.
Đại Nha cầm cái chậu rửa mặt đi đến bồn rửa ngoài sân vườn lấy nước.
Nhị Nha cầm ấm nước lên rót đầy hai ly nước rồi kéo ghế dưới gầm bàn ra ngoài chuẩn bị.
Thủy Lang trực tiếp ném đồ xuống đất, xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, nói với người phụ nữ đang mỉm cười ngồi một bên: “Chị cả.
”
Chu Huỷ nghe xong, nụ cười càng đậm hơn: “Hai người đã nhận giấy chứng nhận chưa?”
“Bọn em đã nhận rồi.
” Thủy Lang nhận lấy chậu rửa mặt trong tay Đại Nha, đặt xuống đất, ấn tay vào trong nước lạnh, trong nháy mắt cảm thấy hơi nóng trong cơ thể đã tiêu tan: “Bữa trưa ăn gì?”
“Buổi sáng lúc anh đi, đã đến chợ nhỏ mua thức ăn trước rồi.
” Chu Quang Hách đặt từng thứ đồ vật xuống, đi tới nhìn thấy Thủy Lang đã rửa tay xong, liền trực tiếp dùng nước cô vừa rửa, rửa tay bằng xà phòng: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm.
”
Thủy Lang không có biểu hiện gì ra bên ngoài, không phải cô không muốn làm mà là cô không thể nấu món gì khác ngoài mì gói và cháo.
Nhưng cô cũng không nhàn rỗi, uống nửa cốc nước xong, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc vừa mua về.
Cô xách từng gói đồ vào phòng rồi lấy ra từng thứ một, nhìn thấy ba cô bé đứng trước cửa phòng nhìn vào, cô đem kẹo sữa Thỏ Trắng ra ngoài cửa, đặt lên trên cái bàn vuông: “Đây là kẹo cưới dành cho gia đình chúng ta.
”
Chu Huỷ nhìn thấy kẹo sữa, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm: “Thật sự là rất lâu rồi không được ăn.
”
Tam Nha nhón chân lên, háo hức nhìn kẹo thỏ trắng trên bàn: “Mẹ ơi, kẹo có ngon không? "
Cho tới bây giờ Tam Nha chưa từng ăn qua bánh kẹo này, Đại Nha Nhị Nha cũng chưa từng được ăn.