Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa bước ra đúng lúc gặp được Chu Quang Hách từ bếp sau đi tới.
Bước chân Chu Quang Hách đang vội vàng đột nhiên dừng lại, hai mắt sững sờ ngắm nhìn Thủy Lang.
Ấn tượng đầu tiên của anh ở ga tàu là cô gái này thật là mảnh mai, thanh tú, chỉ là tóc luôn xoăn lại, mặc một cái áo sơ mi vải màu xám chắp vá, nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể thấy được vẻ đẹp của cô.
nhưng trong tâm anh biết người em gái này của đồng đội cũ rất xinh đẹp, có vẻ ngoài hoàn toàn khác với người đồng đội cũ của mình.
Nhưng vào giờ phút này, cô gái trước mặt trông giống một đoá hoa lê, thực sự khiến anh kinh ngạc thán phục, cứ như thể Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng hiện ra trước mặt anh.
Sự liên tưởng này khiến Chu Quang Hách bừng tỉnh nói: “Không được!”
Thủy Lang bị tiếng nói của anh làm cho giật mình nói: “Cái gì không được?”
Không được giống như Lâm Đại Ngọc, phải ăn nhiều một chút, để cơ thể mũm mĩm mập mạp.
“Không có gì, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm.
” Chu Quang Hách vội vàng đi về phía sau bếp, quyết định đem chia sườn xào chua ngọt, thịt bò sốt dầu hào, thịt kho tàu ra một ít, đợi đến nửa đêm sẽ làm cho cô một phần ăn thêm.
Nếu có thể ăn nhiều hơn những người khác một bữa, cơ thể nhất định sẽ rất nhanh mập mạp lên!
“Mợ ơi, mợ thật là giống như Hằng Nga trên bầu trời ~”
Tam Nha ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thủy Lang.
Thủy Lang nhéo nhéo mặt cô bé, phát hiện không thể nhéo vào, hoàn toàn không có chút thịt nào: “Quần áo mới của các cháu đã may xong chưa?”
Đống vải kia đủ cho ba cô bé may mỗi người một bộ quần áo.
“Xong rồi.
” Chu Huỷ chiêm ngưỡng em dâu xong, nhìn mấy đứa con gái của mình đã chờ đợi rất lâu: “Đi thay quần áo mới cho mợ xem đi.
”
Ba cô bé nhanh như chớp xông vào trong phòng, Tam Nha trực tiếp cởi quần áo ngay từ đầu, thân hình nhỏ nhắn trần trùng trục, cầm lấy bộ quần áo nhỏ nhất mặc vào người mình.
Đại Nha Nhị Nha dù rất hào hứng, cũng rất muốn mặc vào ngay lập tức nhưng khi cởi quần áo trên người vẫn hết sức cẩn thận, biết vải vóc rất quý giá, không thể có mới nới cũ, quần áo như vậy được nếu thả ở trong thôn, đều có thể khiến người ta tranh giành tới bể đầu.
Mà bọn họ cũng biết vẫn cần phải giữ lại quần áo cũ để thay đổi.
Ba tín hiệu wifi màu đỏ đứng trước mặt Thủy Lang, mỗi người đều cười tươi hơn hoa hướng dương, dù là dáng người da bọc xương, sắc mặt vẫn xanh xao nhưng tinh thần lại hoàn toàn khác, vui tươi rạng rỡ, rất dễ lây lan.
“Không tệ.
” Thủy Lang chăm chú nhìn đi nhìn lại rồi nói: “Khuôn mặt rất đẹp, rất giống chị cả.
”