Thập Niên 80 Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng


Thôn mà nhà họ Tạ ở cách thị trấn gần hơn, đội trưởng của đội sản xuất chỗ bọn họ lại biết làm việc, bán hẳn một mảnh đất cho thị trấn… Cuối những năm bảy mươi ấy, đội sản xuất của bọn họ đã được khơi thông hệ thống cung cấp nước.

Hệ thống cung cấp nước của bọn họ nối liền với của thị trấn.

Nhà họ Tạ còn có quạt điện và một cái quạt trần, thêm một chiếc tivi đen trắng nữa, nào có giống nhà cô, mùa hè ở trong nhà quá nóng nên cả gia đình bọn họ chỉ có thể ngủ ở sân phơi.

Nhà ông anh rể kia của cô lại càng khỏi cần nhắc đến, đồ điện trong nhà bọn họ còn nhiều hơn, còn có cả một chiếc máy giặt lận.

Đương nhiên, chỉ nói riêng đến tiền thì nhà họ Tạ chắc chắn còn có nhiều hơn nhà anh rể kia của cô ấy chứ.

Nhưng lai lịch nguồn tiền của nhà họ Tạ lại bất chính cho nên họ cũng không dám để lộ sự giàu có của mình.

Kiếp trước cô gả đến nhà họ Tạ được vài năm đã sinh một đứa nhưng vẫn không biết tài sản của nhà họ Tạ thế nào.

Thẳng cho đến như chuyện Tạ Tổ Căn đánh bạc bị bại lộ thì cô mới biết hóa ra cha chồng mình có nhiều tiền như vậy, vào những năm chín mươi đó mà ông ta đã gom được hẳn hai mươi mấy vạn đồng.

Đương nhiên, số tiền này đã bị Tạ Tổ Căn đốt sạch vào cờ bạc hết rồi.


Khương Lệ Vân dừng tay dọn dẹp rồi mang cái giỏ đựng quần áo bẩn trong nhà đi ra bờ sông giặt.

Cha cô đã đi chợ rồi, còn về phần mẹ cô… mẹ cô bị thiếu máu nghiêm trọng, chỉ cần ngồi xổm một lúc là đã váng đầu, trước đây bà cũng ra ngoài giặt quần áo, lúc giặt xong đứng dậy thì đầu váng mắt hoa, bất cẩn một cái đã lao đầu xuống sông, cũng may mà có một người đàn ông trong thôn nhìn thấy đã lôi được mẹ cô từ dưới nước lên.

Anh trai cô đi làm ở lò gạch, bình thường đều sẽ không về nhà, còn chị gái cô thì đã gả đi, Tiểu Vũ thì gầy y như mẹ cô vậy…
Cho nên mấy việc này cũng chỉ có thể là cô làm thôi.

Kiếp trước cô không thích làm mấy việc này, nhưng hôm nay thì lại khác.

Cảm giác giẫm chân lên bùn đất thật sự quá tốt!
Ở cửa nhà bọn họ có một mảnh đất thuộc sở hữu riêng, khá lớn, đi thêm một đoạn về phía trước là một hồ nước, bên hồ trồng một đám cây trúc thân mảnh lá to.

Lá của loại trúc này gọi là nhược diệp, người ở chỗ bọn họ sẽ dùng nhược diệp để gói bánh ú.

Cây trúc rất thấp, cao nhất cũng chỉ đến được ngực Khương Lệ Vân, đã vậy nó còn mọc vô cùng um tùm.

Cô nhớ lúc còn nhỏ Phùng Dịch bị đánh rất thích chui vào trong này trốn.


Cũng không biết bây giờ Phùng Dịch đang làm gì…
Lúc này trời vẫn chưa lạnh lắm, Khương Lệ Vân đi đến bên bờ sông rồi giẫm xuống nước, để mặc cho nước sông hơi lạnh cọ rửa hai bàn chân mình.

So với chị gái mình thì cô đen hơn rất nhiều, cũng thô hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ cô lại rất khỏe mạnh!
Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía xa, có thể cảm giác được rất rõ ràng rằng cô thật sự đã trở lại rồi.

Một lần này, Khương Lệ Vân sẽ không gả cho Tạ Tổ Căn nữa mà sẽ chăm chỉ kiếm tiền để những người bên cạnh mình được trải qua cuộc sống tốt hơn.

Một lần này, cô phải hưởng thụ cuộc đời mình một cách vui vẻ mới được.

Kiếp trước của cô thật sự không có gì khiến cô phải lưu luyến hết.

Cuối cùng, cô cũng được tính là có sự nghiệp, có thành tựu rồi nhưng lại cô độc, suốt quãng đời còn lại chỉ có một mình.

Cô có một đứa con trai, trong suốt một khoảng thời gian rất dài, đối với cô mà nói thì con trai cô chính là người quan trọng nhất của cô.

Đây là sự nối tiếp sinh mệnh của cô, là bảo bối mà cô đã chịu trăm ngàn cay đắng mới đẻ ra được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận