Thịt băm đó thật ra thì có một tí xíu mà thôi, cô đập tám quả trứng gà vào rồi khuấy đều, đợi mỡ heo tan, sau khi dùng muôi múc một ít ra mới đổ trứng gà vào trong rán.
Thịt sợi thì cô dùng để nấu canh cải thịt sợi, cộng thêm khoai lang kho tàu, đậu hũ kho, dưa muối, đậu nành hấp, cơm canh thế này cũng coi như rất có thể diện rồi.
Trước khi Khương Lệ Bình trọng sinh không thiếu chất béo nhưng bây giờ đang sở hữu một cơ thể trẻ tuổi nên vẫn cực kỳ khao khát đối với thức ăn.
Ngửi thấy mùi thơm của trứng gà rán, cô có một loại thôi thúc có thể một hơi ngốn hết hai bát ô tô cơm.
Còn trẻ thật tốt!
Khương Lệ Vân vừa mới nấu cơm xong thì Khương Lệ Vũ từ trường tiểu học về nhà.
Hôm nay là thứ năm nên nhà trường vẫn dạy học, Khương Lệ Vũ ăn sáng xong chỉ kịp gọi Khương Lệ Vân một tiếng đã vội đến trường đi học, đến tầm này mới về nhà.
Sau khi về đến nhà, ngửi thấy mùi trứng xào chiên vị thịt tỏa ra hương thơm nồng nàn, Khương Lệ Vũ nhỏ bé nuốt nước miếng, hai con mắt gần như dán chặt vào bàn.
“Ăn cơm bây giờ đây.
” Khương Lệ Vân cười bảo, cô đi lên xoa đầu em gái.
Độ tuổi của cô không còn trẻ, lúc qua đời, có một vài người đồng trang lứa với cô đã lên làm bà nội.
Kiếp trước cô coi Khương Lệ Vũ như con gái mình, còn kiếp này… cô cảm thấy coi Khương Lệ Vũ thành cháu gái mình cũng không quá lắm…
Đứa bé này tóc ít lại xơ xác, nhìn rõ là thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cần phải ăn nhiều đồ bổ hơn mới được.
“Cuối cùng cũng được ăn cơm.
” Khương Lệ Bình mừng rỡ ra mặt, lao thẳng lên bàn bếp.
Thời buổi này cơm canh của mọi người đều không có chất béo gì cả, cho dù là Khương Lệ Bình được gả lên thị trấn nhưng buổi sáng cũng chỉ ăn cháo với dưa muối thôi, cô ta đã sớm đói héo hon cả người rồi.
Cô ta cầm cái xẻng lên xới một bát cơm to ngay chính giữa nồi rồi ngồi xuống ăn cơm.
Khương Lệ Vân là người thứ hai cầm lấy cái xẻng, cô múc một bát đưa cho Khương Lệ Vũ trước, tiếp đó lại xới cho mình một bát sau đó mới ngồi vào bàn.
Trên bàn cơm, Khương Lệ Vân chia cái bát trứng chiên vị thịt đã bị Khương Lệ Bình múc mất một mảng to cho mọi người.
Nếu không chia thì cha mẹ cô sẽ muốn phần lại thức ăn ngon cho các con, sau đó không động vào một bước nào hết, còn Khương Lệ Bình thì chỉ biết giành ăn.
Cô cũng sẽ không chiều cô ta đâu.
Lúc chia trứng gà, Khương Lệ Vân còn chưa lại một phần, bỏ vào cái cốc tráng men của mình.
Cô muốn chừa lại cho Phùng Dịch ăn.
Mang thức ăn trong nhà đi cho Phùng Dịch đúng là có hơi không phù hợp nhưng cô không cảm thấy thẹn với lòng một chút nào cả.
Mười sáu tuổi cô đã vào xưởng sản xuất sô pha và đã làm việc được bốn năm, mỗi tháng sau khi lấy được tiền lương đều chừa lại cho mình hai đồng, phần còn lại giao hết cho gia đình.
Thế này cũng thôi đi, việc đồng áng ngoài ruộng cô cũng là người làm nhiều nhất trong số mấy anh chị em.
Tiền lương mà Khương Lệ Bình giao lên còn không nhiều bằng cô, hôm nay lại còn lấy nhiều rau ở nhà đi như thế… giờ cô muốn ăn thêm một miếng trứng gà có tính là gì đâu?
Nói đến vụ giao tiền lương lên này, thời buổi này nếu như chưa chia nhà thì tiền lương của người trẻ tuổi đều phải giao một phần lên cho cha mẹ.
Anh cô với chị cô cũng đều giao tiền lương lên, cho nên trước khi kết hôn, Khương Lệ Bình mới không có tiền uốn tóc.
Thời điểm ấy cô ta chỉ làm công lặt vặt trên thị trấn, tiền lương còn ít hơn cô làm ở xưởng sản xuất sô pha nhiều, khoản tiền giao lên cũng sẽ ít hơn một chút, nhưng cho dù là như thế thì một tháng cùng lắm cũng chỉ giữ lại được mười đồng cho mình.