Đã rất nhiều năm nay Khương Lệ Vân không tới tìm anh, hôm nay cô chủ động qua đây bắt chuyện với anh đã khiến anh vô cùng vui vẻ rồi, nhưng không ngờ bây giờ cô còn mang đồ ăn cho anh nữa?
Anh mở cái cốc tráng men ra, chỉ thấy bên trong là một miếng trứng gà chiên, mới hỏi: “Chị Lệ Vân, tại… tại sao chị lại mang đồ ăn cho em?”
Khương Lệ Vân nhất thời im lặng.
Kiếp trước cô đoạn tuyệt quan hệ với đứa con trai ăn cháo đá bát kia của mình, cũng không thân cận gì với anh chị của mình, vì vậy mà sau khi Phùng Dịch qua đời, cô chỉ còn lại một mình mà thôi.
Mấy năm đó cô vẫn luôn nghĩ về anh và cũng rất nhớ anh.
Cô còn thấy rất áy náy với anh nữa.
Kiếp trước, cô vì bị Tạ Tổ Căn quấy rầy nên mới ở bên cạnh Phùng Dịch, khi ấy, cô thật sự không có bất cứ tình cảm gì với anh cả, làm như vậy hoàn toàn chỉ là vì bản thân mình mà thôi.
Đợi sau này bị liệt rồi, biết mình muốn sống tiếp và muốn nuôi lớn con trai còn phải dựa vào Phùng Dịch, cho nên cô lại càng nghĩ cách lôi kéo anh để anh đừng rời đi.
Phùng Dịch cũng không rời đi, anh chăm sóc cô mà không rời không bỏ nhưng cô vẫn đề phòng anh như cũ.
Vì bị liệt nên cô hoàn toàn không thể cùng Phùng Dịch trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường nên càng đừng nhắc đến việc sinh con, cuộc hôn nhân của bọn họ cũng không hề ổn định.
Những năm tám mươi, nếu như nhà họ Phùng không liệu hôn sự cho Phùng Dịch, Phùng Dịch cũng không có nhà, không lấy ra được sính lễ, không có cách nào tổ chức được tiệc mừng thì hoàn toàn không thể lấy được vợ.
Nhưng sau này thời đại đã thay đổi.
Phùng Dịch lớn lên rất đẹp trai, đầu óc còn thông minh, học cái gì cũng nhanh, làm việc còn nhanh nhẹn hơn.
Anh có rất nhiều phương pháp có thể kiếm được tiền, sau khi kiếm được tiền rồi, cho dù có là cô gái chưa từng kết hôn lần nào cũng sẽ bằng lòng gả cho anh, cũng có những người phụ nữ đã từng ly hôn đồng ý được gom gạo thổi cơm chung với anh.
Theo như cô được biết thì sau khi mình và Phùng Dịch kết hôn đã có vài nữ giới thể hiện sự hảo cảm đối với anh.
Một người đàn ông có năng lực như thế mà vẫn không rời không bỏ một người phụ nữ bị liệt, cuối cùng cũng có thể khiến người động lòng.
Khi đó cô cảm thấy sớm muộn gì Phùng Dịch cũng sẽ không chịu được nữa mà rời đi nên hiển nhiên sẽ không trao tim mình cho anh.
Cho dù Phùng Dịch cho cô quản lý tiền bạc thì vẫn sẽ lén lút tích quỹ đen thôi.
Nhưng anh lại không đi.
Sau khi hai người chung sống được hơn mười năm, cô mới ý thức được Phùng Dịch chính là người đối xử với mình tốt nhất trong số những người mà mình từng gặp.
Thế nhưng không lâu sau, anh lại bị bệnh.
Lúc đó cô đã rất hối hận, hối hận vì trước đây đã không đối xử tốt với anh hơn một chút.
Phùng Dịch đã cùng cô trải qua những năm tháng khó khăn nhất, đợi khi cô có tiền rồi, cũng nỡ tiêu tiền thì anh lại đi.
Kiếp trước Khương Lệ Vân từng kể với Phùng Dịch về chuyện ngày xưa và được biết anh đã thích mình từ rất lâu rồi.
Cho nên trọng sinh trở lại, cô muốn ở bên cạnh anh sớm một chút.
Con người cô làm việc xưa nay quyết đoán cho nên vừa mới trọng sinh đã đặc biệt tới đây tìm Phùng Dịch.
Khương Lệ Vân vốn còn dự định hỏi thẳng Phùng Dịch có muốn kết đối tượng với mình không, nhưng đợi khi nhìn thấy anh rồi, cô lại không thể thốt ra được câu đó.
Phùng Dịch trông còn nhỏ hơn cả con trai cô ở kiếp trước rất nhiều, nhìn mặt non choẹt thế kia.
Cảm xúc trong lòng đang sôi sùng sục như ấm nước sôi sau đó lại bị người đổ thêm rất nhiều nước vào mà trở nên bình tĩnh hẳn.
Kiếp trước Phùng Dịch thật sự rất tốt với cô, cho dù kiếp này…