Nhưng mấy cách kiếm tiền mà cô biết đó đều không phù hợp với cô.
Cô sinh ra ở nông thôn, không có bất cứ quan hệ gì, vào thời đại này muốn dựa vào đầu cơ trục lợi để kiếm tiền là gần như không có khả năng.
Mà kiến thức và sự hiểu biết của cô về phương diện này cũng không quá nhiều.
Cô chỉ có thể đi kiếm tiền từ cái mà mình biết.
Về phần kiếm tiền từ cái mà mình biết thế nào… kiếp trước sau khi cô ly hôn đã dựa vào bày sạp bán đồ ăn sáng trong huyện thành để nuôi gia đình sống tạm, mới đầu cô bán hàng vỉa hè, sau này mới tự mình mở quán riêng…
Tiền này kiếm được nằm trong hiểu biết của cô.
Sau này cô mở cửa hàng trên mạng chẳng qua cũng chỉ để chuyển hàng quán lên trên mạng mà thôi.
Bày sạp là một công việc phù hợp với cô, con là con đường khá ổn thỏa.
Nhưng bây giờ là cuối năm tám mươi, lên thị trấn bày sạp bán đồ ăn sáng không thể kiếm được quá nhiều tiền.
Không có nguyên nhân khác, chủ yếu là vì trong thị trấn có quá ít người, mà tiền trong tay bọn họ cũng không nhiều.
Vào những năm bảy mươi, quán ăn sáng của cô càng ngày càng phát đạt là vì vào thời điểm đó, trên thị trấn bọn họ mở rất nhiều nhà xưởng, còn có rất nhiều phân xưởng nhỏ và công nghiệp nhẹ.
Khi ấy không chỉ có tiền trong tay người bản địa nhiều mà còn có rất nhiều người ngoại tỉnh tới bên này làm công.
Khách tới nhiều rồi nên hiển nhiên việc kinh doanh cửa hàng ăn sáng của cô cũng tốt lên.
Nhưng bây giờ thì lại khác.
Từ nhỏ cô đã tràn đầy hứng thú đối với việc kiếm tiền rồi, kiếp trước, đại khái là vào đầu năm sau, vì lợi nhuận của xưởng sản xuất sô pha càng lúc càng kém, cả ngày cho nghỉ nên cô đã vào thị trấn bày sạp.
Cô bán rau cỏ trồng được ngoài ruộng nhà mình trên thị trấn, có đôi khi cũng bán buôn cá, măng, bày sạp một ngày cũng kiếm được khoảng bốn đến năm đồng.
Nếu có thể duy trì được thì qua một tháng có thể kiếm được hơn một trăm đồng, không tính là ít, nhưng mấu chốt là cho dù cô có bán gì thì cũng không được mấy hôm đã có người bán theo…
Thời buổi này người nhàn rỗi không có công việc cũng nhiều lắm, nhìn thấy có người bày một cái sạp cũng kiếm được tiền lại không muốn thử hay sao?
Nhưng cứ cố tình thị trường lại không rộng lớn đến mức đó…
Khi ấy cô cũng gom lắt nhắt được một ít tiền riêng.
Cho dù sau này cô bày sạp bán đồ ăn sáng nhưng thật ra cũng là kiếm những đồng tiền mồ hôi nước mắt, thu nhập cũng chỉ cao hơn hồi đi làm một chút xíu mà thôi.
Ở địa phương nhỏ bày một sạp hàng bình thường không thể kiếm được quá nhiều tiền.
Nếu cô muốn bày sạp vậy cần phải bán thứ gì đó khác biệt một chút.
Kiếp trước cô chưa được chứng kiến thế giới bên ngoài, thân ở phía nam, trước khi kết hôn đến ngay cả sủi cảo cũng chưa từng được ăn, cho nên hiển nhiên thứ bày sạp bán cũng rất bình thường, đều là những món mà người xung quanh đều có thể lôi ra bán, nhưng bây giờ cô đã khác rồi.
Trở về từ thời đại công nghệ thông tin bùng nổ ấy, cô biết quá nhiều thứ mà thị trấn bọn họ không có!
Trong mấy ngày tiếp theo, cô dự định sẽ lên thị trấn xem thế nào rồi nghiên cứu bán thứ gì sẽ ổn áp hơn.
Con người luôn bằng lòng thử cái mới mẻ, nếu cô bán thứ gì đó ngon mà người trên thị trấn chưa từng từng qua thì mọi người cũng sẽ bằng lòng tới mưa về nếm thử.
Mà đến khi ấy, cô cũng có thể dựa vào bày sạp để kiếm một thúng vàng đầu tiên trong cuộc đời mình.
Khương Lệ Vân vừa nghĩ ngợi vừa đi vào bên trong, sau khi trở về thôn, cô tới trước cửa của một hộ gia đình: “Thím Ngọc Tiên, cháu muốn mua một con gà.
”