Chẳng qua, mẹ anh vẫn luôn nói nuôi lớn anh đã tốn rất nhiều tiền…
Thật ra bà ta cũng có tiêu được bao nhiêu tiền lên người anh đâu nhưng sinh anh ra rất vất vả, anh tính rồi, cảm thấy mình nên trả cho bà ta ba nghìn đồng.
Từ năm mười sáu tuổi anh đã vào xưởng xi măng, đến bây giờ đã làm việc được hơn ba năm rồi, tiền lương giao nộp lên cộng vào cũng đã hơn hai nghìn tám trăm… anh vốn còn dự định làm hết năm nay, đợi trả hết nợ rồi sẽ không làm nữa.
Anh muốn ra ngoài làm công rồi giữ lại hết tiền lương của mình, xem có thể gom được tiền lấy Khương Lệ Vân hay không.
Đây chính là mơ ước của anh nhưng anh cảm thấy mình muốn lấy được Khương Lệ Vân là chuyện không có khả năng, vì Khương Lệ Vân có sự lựa chọn tốt hơn.
Đến khi ấy, anh chỉ có thể trở về vào dịp lễ dịp tết rồi nhìn cô thêm mấy lần từ đằng xa mà thôi.
Bây giờ Khương Lệ Vân cần anh giúp đỡ… cho dù không thể kết hôn nhưng ngày nào cũng được ở bên cạnh cô là đã tốt lắm rồi!
Chỉ cần bao cơm thôi cũng được, anh có thể ngủ ở gầm cầu.
Khương Lệ Vân thấy Phùng Dịch không coi mẹ ruột của mình là vấn đề to tát gì mà có hơi ngạc nhiên.
Cô còn cho rằng anh rất coi trọng mẹ mình nữa chứ, dù sao thì kiếp trước anh cũng đã cho người nhà họ Dịch không ít tiền cơ mà.
Hơn nữa, không phải một vài người thiếu tình yêu thương đều sẽ nghĩ cách lấy lòng cha mẹ, rồi từ đó nhận được tình yêu hay sao?
Đợi đã, kiếp trước sau khi cô và Phùng Dịch nói chuyện kết hôn, hình như anh hoàn toàn không quản người nhà họ Dịch nữa thì phải.
Sau này bọn họ có tiền rồi, mẹ của Phùng Dịch tới mượn tiền nhưng anh vẫn không cho một đồng một xu nào hết.
Chắc là Phùng Dịch cũng có để ý đến người nhà họ Phùng một chút nhưng so với cô thì người nhà họ Phùng lại chẳng tính là gì cả.
Tâm trạng của Khương Lệ Vân vô cùng tốt, cô giơ tay xoa đầu anh: “Em mau ăn đùi gà đi, chị sẽ nói với em về suy nghĩ của chị.
”
Cô dẫn Phùng Dịch tìm được một bãi cỏ ở ven đường rồi ngồi xuống, sau đó nói với anh về dự định của mình: “Chị tính bán đồ ăn ở trên thị trấn, phải bán loại nào trước đây chưa từng có ở trên thị trấn ấy, em biết sủi cảo không?
Người phương Bắc hay ăn lắm nhưng ở chỗ chúng ta không có.
Chị muốn bán sủi cảo chiên, giá thành không cao, chỉ cần một cái chảo đáy bằng và một bếp than là được, chị còn có thể bán thêm bánh trứng gà nữa…”
Chỗ bọn họ nằm ở phía nam, trên thị trấn có bán bánh bao và hoành thánh nhưng lại không bán sủi cảo, sủi cảo chiên lại càng không có.
Cô cảm thấy mình có thể đi bán sủi cảo chiên hoặc là bánh trứng gà.
Cho dù là thế nào thì chắc chắn vẫn có thể kiếm được nhiều hơn khi làm việc ở xưởng sản xuất sô pha.
Phùng Dịch không biết sủi cảo là thứ gì và cũng không biết bánh trứng gà là cái gì nốt.
Anh thậm còn chưa được thấy tivi đến mấy lần.
Nhưng chuyện mà Khương Lệ Vân muốn làm luôn có thể thành hiện thực.
Anh mỉm cười nhìn cô, lắng nghe một cách rất nghiêm túc, thấy xung quanh không có người, anh còn cầm cái đùi gà lên đưa đến bên miệng cô, muốn cho cô ăn.
“Chị không ăn được nữa đâu, em ăn đi.
” Khương Lệ Vân nhíu mày: “Em không ăn là chị giận đấy.
”
Phùng Dịch nói: “Vậy… chị Lệ Vân ăn một miếng nhỏ thôi?”
Khương Lệ Vân liếc mắt nhìn anh rồi cắn một miếng nhỏ.
Lúc này, Phùng Dịch mới bắt đầu ăn đùi gà, lúc ăn còn rất vui vẻ.
Đùi gà thật ngon quá đi!
Về phần Tạ Tổ Căn… đó là ai?