Tô Nam đi trên đường, loại cảm giác chân thật này càng ngày càng mãnh liệt.Đây không phải là một giấc mơ, cô đã thực sự trở lại.Hoặc là, lúc trước cô mới chỉ ngủ một giấc mộng dài? Một giấc mộng dài giúp cho cô tỉnh táo lại.Trên đường phố, khẩu hiệu cải cách mở cửa khẩu đã xuất hiện trên khắp các mặt tường, người đi bộ trên đường phố đã bắt đầu mặc quần jean.
Tất cả đều là phong cách đến từ phía nam.Dựa theo ánh mắt Tô Nam hiện tại mà nói, cảm thấy có chút quê mùa, nhưng cô biết, hiện tại đây mới là thời trang.
Thời trang này sẽ được lưu hành rất lâu trong tương lai.Dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ, đi trong chốc lát, Tô Nam liền tìm được chỗ mình làm việc.Nhà máy dệt An Dương.Tô Nam đương nhiên không phải là thợ dệt may, thợ dệt cần yêu cầu kỹ thuật, hơn nữa còn có không gian thăng chức tăng lương, vị trí như vậy rất khó có được.Tô Nam làm việc trong căn tin đơn vị, bình thường đều là cợ rửa linh tinh.
Còn phải thức khuya dậy sơm.Đây cũng là nguyên nhân Tô Nam trước kia không thích công việc này.
Cảm thấy làm nhiều mà được ít.
Lại đặc biệt mệt mỏi.Nhưng chỉ là công việc như vậy, vẫn là do bà nội cô tự mình đến thành phố một chuyến, tìm một vị cố nhân mà nhiều năm trước từng cùng nhau chạy nja, ăn một chén cơm nhà bà, mới cầu được.
Dựa theo cách nói của bà nội cô, loại cơ hội này chỉ cí một lần, trước kia là chuẩn bị giữ lại dùng để cứu mạng, hiện tại vì tương lai của cháu gái, bất chấp tất cả.Lúc đó khi biết được cô có thể làm việc trong thành phố, cả đội sản xuất đều hâm mộ.Anh họ trong nhà còn vì chuyện này mà náo loạn một hồi.
Những gì bà cô đã nói vào lúc đó chính là.
Sau này Chu Ngạn là người có tiền đồ, có con rể Chu Ngạn này, sau này Nam Nam còn có thể bạc đãi các người sao?Sau đó...!Tô Nam thật đúng là đã bạc đãi bọn họ.Sau khi kết hôn, cô rơi vào mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu không được hòa thuận, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng rất ít khi trở về.
Hơn nữa người Chu gia căn bản xem thường người Tô gia, cô càng không muốn mở miệng khiến cho người ta xem thường.Chờ sau đó Chu Ngạn từ chức đi lập nghiệp, trở thành ông chủ lớn, ngược lại còn có cơ hội giúp người nhà một phen.
Nhưng khi ấy con cái trong nhà người thân đều trưởng thành, chính sách của nhà nước cũng cởi mở hơn.
Mỗi người đều có lối đi riêng, cũng không hiếm lạ việc được cô giúp đỡ.Đại khái cũng là bởi vì nguyên nhân này, người thân trong nhà dần dần xa lánh cô."Sao Tiểu Tô lại đột nhiên tới đây? Không phải người yêu của cô đã đến đơn vị để xin nghỉ phép cho cô sao?"Thím Trần, người giúp việc trong căn tin, kinh ngạc nhìn cô.Tô Nam cũng nhận ra bà, nhiều năm không gặp, ký ức mơ hồ cũng rõ ràng.
Đây là thím Trần dáng người gầy gò thoạt nhìn vẻ mặt khắc nghiệt, nhưng thực tế lại vô cùng nhiệt tình.Công việc mà thím Trần làm cũng giống như Tô Nam, nhưng cô là công nhân chính thức.
Ngoại trừ thím Trần ra, còn có thím Lưu và thím Cao, đều là công nhân cũ đã làm việc trong căn tin rất nhiều năm.Bởi vì lúc trước Tô Nam không để ý đến công việc, những thím này cũng không thích Tô Nam nhiều.Trước kia Tô Nam còn nghĩ mặt nóng không dán mông lạnh, hiện tại tốt xấu gì cũng là người sống mấy chục tuổi, biết nhân tình qua lại.
Cũng biết mình không nên giữ lòng dạ hẹp hòi.
Vì thế cười nói, "Tôi vốn có chút không thoải mái, nhưng nằm một lát thì cảm thấy còn có thể làm việc nên mới lại đây, vừa lúc nấu cơm tối, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ."Thời gian làm việc ở căn tin không giống với những người khác, chỉ giống là sáng trưa chiều sẽ nhiều việc một chút, những thời gian khác thì tương đối tự do.
Cho nên tuy rằng nửa buổi chiều Tô Nam mới lại đây, nhưng cũng không chậm trễ công việc vào buổi chiều..