Thập Niên 80 Cả Tôi Và Chị Gái Cùng Trùng Sinh


Chen ra khỏi sân chờ tàu chật chội, cô phát hiện cặp vợ chồng già kia vẫn đi theo mình.

Lâm Mỹ Khê thầm nghĩ: hỏng rồi.

Bọn họ không dám ra tay trên xe lửa, e rằng lúc ra khỏi cổng nhà ga, bọn họ sẽ kéo cô đi mất, có khả năng có kẻ chi viện cho bọn họ ở cổng ra.

Lâm Mỹ Khê xách túi lưới đựng chậu rửa mặt và bình nước, đeo túi đựng quần áo mỏng trên lưng.

Cô bước đi không quá nhanh, nhưng cũng có thể thoát khỏi cặp vợ chồng già kia.

Sau khi tách khỏi bọn họ được một đoạn đường, cô nghĩ rằng cô đề phòng thì có thể tránh được, nhưng không có chứng cứ thì không bắt được cặp vợ chồng này, sẽ còn người khác bị hại.

Sau khi nghĩ kỹ, lúc kiểm tra vé ra khỏi nhà ga, cô đưa gói nhỏ mình đang đeo cho nhân viên soát vé.

"Chị ơi, em phát hiện đám buôn người, làm phiền chị theo em, lát nữa nếu em bị bọn họ cưỡng ép mang đi thì đấy chính là chứng cứ.


Chị tìm bọn họ kiểm tra tên em, như vậy có thể chứng minh bọn họ là đám buôn người.

"
Lâm Mỹ Khê chen qua đám người ra khỏi sân ga.

Lúc này đồng nghiệp của nhân viên soát vé tới hỏi: "Sao cô gái kia lại đưa túi đồ cho cô thế, có chuyện gì vậy?"
Bà chị kia thì gấp tới mức dậm chân, không kịp giải thích:
"Gọi người tới chi viện đi quảng trường sân ga, con bé nói muốn bắt cả tang vật và lũ buôn người.

"
!
Ra khỏi sân ga, cặp vợ chồng già kia vừa chạy vừa đuổi theo:
"Chiêu Đệ, cái con chết tiệt này, mày lại bỏ học theo trai xuống nông thôn, mẹ mày bị bệnh nguy kịch rồi, theo ông bà về nhà đi.

"
Tự dưng từ đường phố đối diện, một gã đàn ông trông đầy hung dữ lao tới:
"Cậu tìm được xe rồi, giờ về thì còn được nhìn mặt mẹ cháu lần cuối, mau đi thôi.


"
"Các người là lũ buôn người, Lâm Chiêu Đệ tôi còn lâu mới theo các người.

"
"Con nhỏ chết tiệt này, xem tao có đánh chết mày không!"
Tên giả làm cậu giơ tay lên, mắt thấy sắp vả lên mặt cô.

Lâm Mỹ Khê vốn yếu ớt, nếu chịu cái tát này, cô sẽ bị chấn động não mất.

Nhưng bàn tay kia còn chưa chạm vào mặt cô thì đã bị thanh niên mặc áo sơ mi màu đen đeo túi vải buồm giơ chân đạp ngã dập mặt xuống đất.

Lâm Mỹ Khê quay sang mỉm cười ngọt ngào với vị lữ khách trượng nghĩa đã trợ giúp mình.

Cháu trai của ông Cố không lạnh lùng như chị gái nói, năng lực cũng được, còn biết chìa chân ra giúp.

Cố Xuyên Bách còn chẳng thèm liếc nhìn lại, quay đầu chen ra khỏi đám người.

Lúc trên xe lửa, Lâm Mỹ Khê phải đi ba lần lấy nước mới rót được hơn nửa phích nước nóng trong túi lưới.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận