Đến công xã Dũng Tuyền, đội trưởng lại thấy Cố Xuyên Bách đang ở cổng thôn, bèn vội vẫy tay với anh:
"Tiểu Cố, cậu tới đây giúp mấy nữ thanh niên trí thức lấy đồ với.
"
Cố Xuyên Bách liếc nhìn mấy thanh niên trí thức.
Lâm Mỹ Khê nhanh chóng nhoẻn cười với anh, nhưng tầm mắt anh cứ thế lướt qua, không hề dừng lại.
Lâm Mỹ Khê hiểu, xem ra là anh không có ý định để người ta biết bọn họ gặp nhau trên xe lửa, thế thì cô sẽ không nhắc tới chuyện này.
Cố Xuyên Bách kéo miệng túi vải buồm ra một chút cho đội trưởng xem, hạ nhỏ giọng nói:
"Anh Vũ, em còn phải tới ủy ban thôn báo cáo các khoản với trưởng thôn và bí thư chi bộ, cả một túi tiền thế này nên không dám lề mề.
"
Đội trưởng đội sản xuất được gọi là anh Vũ kia mở to mắt, bên trong đầy vẻ bội phục.
Anh ta cứ tưởng thổ sản núi của thôn bọn họ sẽ rữa nát trong đất, nhưng may có Cố Xuyên Bách đưa ra ý kiến rằng mình có vài mối quan hệ ở thủ đô, để mang đi thử xem thế nào, thế mà lại bán được thật.
Anh ta vỗ vai Cố Xuyên Bách:
"Bán được nhiều hơn năm ngoái, chú được đấy.
Mau đi đi, anh sẽ tự mình đưa các thanh niên trí thức đi.
"
Ngu Tâm Nhụy tò mò hỏi:
"Đó là ai vậy ạ? Trông thật nhanh nhẹn! Trông anh ấy trắng như thế, không giống nông dân thôn các anh chút nào.
"
Đội trưởng không muốn nói nhiều, chỉ cảnh cáo: "Không có việc gì đừng có dò hỏi linh tinh.
"
Phó Thính Âm đột nhiên đắc chí nói: "Tôi biết anh ta là ai đấy.
"
"Ai vậy?"
Phó Thính Âm thấy ánh mắt cảnh giác của đội trưởng đội sản xuất, vội giải thích:
"Tôi không quen anh ấy, nhưng anh ấy là bạn học của chị gái tôi, nên mới biết.
"
!
Trong tiếng lòng của chị gái thì lần sống chung với ba nữ thanh niên trí thức thôn Dũng Tuyền là quãng thời gian cô ta không muốn nhớ lại nhất.
Lâm Mỹ Khê lại cảm thấy không tệ.
Thẩm Hiếu Trân có tính cách cương liệt, không phải kẻ xấu xa, đừng có châm chọc cô là được.
Phó Thính Âm thì kiêu căng, cách xa chút là được.
Nam thanh niên trí thức kia có gia cảnh không tệ, là người tốt, chỉ hơi ngốc nghếch thôi.
Ngu Tâm Nhụy thì không cần phải nói, đang hận cô mà, đề phòng chút là được.
Cố Xuyên Bách vờ không biết cô, vậy cô phải tự đi tìm anh ấy.
Lâm Mỹ Khê hỏi:
"Đội trưởng Vũ, lần này tôi nhờ quan hệ tới công xã Dung Tuyền là để tìm ông nội của tôi.
Ông ấy tên là Cố Chính Sơ, ngày trước từng cứu mạng ba tôi nên nhận nhau làm người thân, tôi muốn hỏi giờ ông đang ở đâu?"