Thập Niên 80 Cả Tôi Và Chị Gái Cùng Trùng Sinh


Chẳng mấy khi mới thấy con bé vui vẻ được một lần, Cố Xuyên Bách khích lệ: "Đường Đường thật giỏi.

"
Tối có bánh màn thầu, anh lật đống củi lấy ra một rổ lấy ra hai quả trứng vịt hoang, rồi hỏi Đường Đường:
Vậy tối nay chúng ta làm canh nhé, để ăn với bánh màn thầu, có được không?"
Cố Đường Đường gật đầu lia lịa, chạy tới bếp lò nhóm lửa, chống má nhìn lòng bếp bập bùng ánh lửa.

Ngày mai chị ấy còn đổi đồ ăn nữa không?
!
Bên phía Lâm Mỹ Khê cũng đang chuẩn bị ăn.

Ngu Tâm Nhụy chạy tới ngó Lâm Mỹ Khê nấu nướng:
"Đã sáu giờ rồi mà cô mới bắt đầu rửa rau, vậy tới lúc nào mới được ăn chứ?"
Lâm Mỹ Khê chê cô ta vướng víu nên đẩy cô ta ra, rồi nói với mọi người:
"Tối nay chúng ta ăn bánh canh với màn thầu nhé?"
Hứa Việt Chu đã ăn một cái bánh lót dạ, nhưng lại càng đói hơn, bèn gật đầu lia lịa: "Chỉ cần được ăn thì cho tôi ăn gì cũng được.


"
Bột mì còn thừa từ chỗ làm bánh màn thầu lúc trước, nấu một nồi bánh canh lớn, sau đó xào rau muống, làm dưa chuột nộm, chưa tới hai mươi phút là các món đã lên bàn.

Hứa Việt Chu ăn liền hai bát bánh canh to, lại thêm ba cái bánh màn thầu rồi vuốt bụng nói:
"Tiểu thanh niên trí thức Lâm ạ, giờ tôi đã tin cô học nấu nướng từ mười mấy tuổi rồi.

"
Thẩm Hiếu Trân cũng ăn no bụng, bèn dọn bát đũa: "Tiểu Lâm nấu cơm, chúng ta thay nhau rửa bát, Tiểu Lâm đi tắm trước đi.

"
Lâm Mỹ Khê cười ha ha: "Thế nào ạ? Em nấu nướng mọi người rửa bát hẳn là không thiệt chứ?"
"Không thiệt không thiệt.

" Lần này ngay cả vị giác của Phó Thính Âm cũng đã bị chinh phục.


Ngu Tâm Nhụy nghĩ xong lại hối hận.

Bốn người bọn họ phân chia công việc, kẻ nấu nướng, người bổ củi, người rửa bát, còn mình thì phải làm tất cả mọi thứ.

Cô ta không hỏi sinh lòng oán hận.

Nếu như không bị ôm sai, như vậy người theo ba đi bếp học nấu nướng chính là cô ta, giờ người được tôn sùng cũng là cô ta.

Không nấu chung thì thôi, cô ta ăn một mình còn tự tại hơn, muốn ăn gì thì nấu cái đó.

!
Sáng sớm, Ngu Tâm Nhụy tỉnh dậy thì phát hiện Lâm Mỹ Khê không ở trong phòng.

Cô ta trở mình, định ngủ thêm một lúc thì thấy Phó Thính Âm bê chậu rửa mặt về phòng.

Phó Thính Âm dậy từ lúc nào? Sao cô ta không nghe thấy gì?
"Chẳng lẽ Lâm Mỹ Khê lại chạy tới chỗ người mà cô ta gọi là anh kia ư? Hôm nay chắc chắn cô ta định giúp người ta làm việc, chưa nấu bữa sáng đã bỏ đi, có phải hơi quá đáng rồi không?"
Nếu như không ôm sai, bây giờ Cố Xuyên Bách chính là họ hàng của cô ta rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận