Thấy mọi người từ đằng xa, Lâm Mỹ Khê vội bê thức ăn lên bàn.
Trưa nay cô nấu bốn món, đậu bỏ vỏ xào rượu bạch kiền, cà tím thịt, nước tương dưa chuột, đậu phụ ma bà, còn cả canh đậu phụ rau xanh.
Bốn món phải nói là được cả sắc cả vị, Phó Thính Âm không khiêm nhượng, thành người đầu tiên đi xới cơm.
Lúc trước lượng cơm của cô ta rất nhỏ, nhưng giờ cô ta lại múc cả một hộp cơm đầy hụ.
"Tôi đói chết mất, ăn nhiều cơm chút chắc là đủ nhỉ?"
"Đủ đấy, đảm bảo khiến mọi người ăn no.
"
Lâm Mỹ Khê cũng đói, bốn thanh niên trí thức ai cũng một hộp đầy, trong nồi còn dư lại một chút, chính là lượng thêm cho Hứa Việt Chu.
Ngu Tâm Nhụy đang chờ người dân đưa cơm cho.
Nhìn đồ ăn trên bàn, cô ta đói bụng tới không chịu nổi.
"Đậu phụ với rượu bạch kiền này là cô mua ở hàng đậu phụ ở ban chỉ huy đại đội phải không? Mới ngày đầu tiên thôi mà đã chi nhiều tiền như vậy rồi? Nhà cô có điều kiện, chẳng lẽ không chú ý gia cảnh nhà người khác sao?"
Trong những người khác, chỉ có mình Thẩm Hiếu Trân là hơi khó khăn chút.
Lâm Mỹ Khê đã sớm suy xét điều này, vừa ăn ngon lại vừa không khiến Thẩm Hiếu Trân lúng túng khó xử.
Cô đặt bàn sản xuống, quay về bàn cơm, gạt Ngu Tâm Nhụy ra rồi chỉ vào vài món ăn rồi nói:
"Đậu phụ trắng hết một hào, rượu bạch kiền một hào ba, tôi lại mua thêm hai lạng thịt nạc về làm ít đậu phụ nhồi thịt, tốn tất cả là bốn hào.
Bốn người chúng tôi chia ra thì mỗi người là một hào, sao cô lại bảo tôi không tính toán kỹ?"
Một hào mua một bát mì ở thị trấn còn không đủ, nhưng trưa nay bọn họ lại được ăn cả bốn món xào một món canh.
Năng lực quản gia tính toán chi tiết như vậy thì còn có gì mà phải soi mói chứ?
Thẩm Hiếu Trân tính toán rồi, tuy điều kiện gia đình chị ta không tốt, nhưng xuống nông thôn rồi chị ta lại cảm thấy khá hài lòng.
Dựa theo giá trị tiêu chuẩn của công xã Dũng Tuyền, chị ta không thua kém lao động khỏe mạnh, số công điểm chị ta kiếm được đủ nuôi sống bản thân, mà còn dư lại.
Giờ đang ngày mùa thu hoạch bông, không ăn chút đồ mặn thì lấy đâu sức mà làm việc!
Thẩm Hiếu Trân gắp mỗi món một ít, mùi vị này đáng một hào.
Hứa Việt Chu và Phó Thính Âm ăn ngấu nghiến chẳng rảnh nói chuyện, vậy chỉ có thể để chị ấy nói mà thôi.
"Ăn được hay không thì chúng tôi sẽ tự bàn với nhau, không cần cô phải nói ra hộ.
Tôi cảm thấy đồ ăn hôm nay rất ngon, thanh niên trí thức Tiểu Lâm có lòng rồi.
"