Ngày hôm sau khi hai đứa trẻ đến nhà cậu, mẹ liền dẫn họ đi mua quần áo mới, giày mới, cặp sách mới.
Còn muốn đưa bọn họ đi học.
Nhưng chỉ mua cho cậu một chiếc áo khoác ngắn, lại không đưa cậu đi học.
Người khác đều đang cười nhạo đầu óc cậu không bình thường, mẹ cậu cũng không cần cậu nữa, cho nên mới đối xử tốt với con nuôi như vậy.
Tiểu Bảo tức giận nghĩ, mới không phải như vậy.
Hai đứa nhỏ có tới nhà trong mộng tối hôm qua, mẹ đối xử với họ rất tốt, làm đồ ăn ngon cho họ, mua kẹo.
Nhưng hôm nay mẹ chỉ làm đồ ăn ngon cho mình, mua kẹo cho mình.
Giấc mơ này là dối trá.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hình ảnh trong mộng thật sự chân thật.
Tiểu Bảo rất khổ sở, mẹ không còn là mẹ của một mình cậu nữa.
Tống Ngôn Chi gặp ác mộng, trong mộng con trai lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nói chán ghét cô.
Cô giật mình tỉnh lại, vừa vặn đối diện với một đôi mắt to chớp chớp.
Cô giật nảy mình, lúc này mới phát hiện trời đã sáng.
Tiểu Bảo ngồi bên giường, tóc ngủ bù xù, khóe mắt còn có kén.
Lúc này nhìn cô tỉnh lại, cậu đột nhiên lại quay đầu, dùng mông đối diện với cô.
Tống Ngôn Chi dở khóc dở cười, đứa nhỏ này lại nháo gì không được tự nhiên?
Lúc cô rời giường, anh em nam chính đã đứng lên.
Nhà Tống Ngôn Chi không nuôi heo cũng không nuôi gà, cho nên bọn họ căn bản không tìm được việc để làm.
Lại sợ Tống Ngôn Chi nhìn bọn họ ngồi không làm việc có ý kiến, cho nên hai đứa nhỏ sáng sớm thức dậy đã quét dọn vệ sinh.
Lau sạch căn phòng.
Đời trước Tống Ngôn Chi nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng không biết cảm động chua xót bao nhiêu.
Đau lòng bảo bọn họ ngày sau không cần như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ từ nhỏ đã khổ như thế, những người khác cho đều đưa mặt lạnh, cũng không thấy bọn họ chán ghét những người đó.
Nhưng tại sao mình chưa bao giờ bạc đãi bọn họ một phần, lại hận cô không thể chết?
Tống Ngôn Chi là người xấu xa gì?
Bữa sáng Tống Ngôn Chi nấu cháo, một nắm gạo là có thể nấu một nồi lớn.
Lại nướng mấy bánh trứng gà, bữa sáng đơn giản dinh dưỡng đã chuẩn bị xong.
Còn đun nước sôi pha sữa bột, dự định sau này mỗi ngày pha một ly cho con trai uống.
Không mua nổi sữa tươi, sữa bột vẫn tương đối thực dụng.
“Tiểu Bảo, ăn cơm thôi.
”
Tống Ngôn Chi gọi con trai một tiếng, bưng cháo lên bàn.
Tiểu Bảo đạp đạp đạp chân chạy đến trước bàn, thò đầu nhìn lên bàn.
Thấy trên bàn có cháo còn có bánh trứng gà, trong chén bên cạnh còn đặt nước thơm ngọt ngào.
Cậu dùng sức ngửi ngửi cái mũi, luôn cảm thấy mùi vị này đã từng ngửi thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không nói ra được.
Tiểu Bảo lại nhìn trước mặt hai đứa trẻ mới tới trong nhà không có, chỉ có chỗ ngồi của mình là có.
Cậu lập tức leo lên ghế ngồi, cầm lấy cái muỗng nhỏ của mình.
Chờ Tống Ngôn Chi cầm bát đi ra, cậu cẩn thận liếc trộm thần sắc của cô.
Thấy Tống Ngôn Chi nhìn qua, lập tức quay đầu nhìn chỗ khác.
Tống Ngôn Chi tất nhiên phát hiện động tác nhỏ của cậu, nhưng cô làm bộ không biết, múc bát cháo đặt trước mặt cậu, nói: "Ăn cơm.
”
Nói xong, cô nghĩ gì đó lại bổ sung thêm một câu: "Ăn xong mẹ dẫn con đi mua quần áo.
”
Tiểu Bảo dừng lại lại chút.
Trên mặt không có biểu tình gì, nhưng tốc độ ăn cơm rõ ràng trở nên nhanh hơn.
Trong lòng Tống Ngôn Chi buồn cười, nhìn bàn tay nhỏ bé của cậu giống một đôi chân gà cầm sữa bò uống từng ngụm nhỏ, uống xong còn tựa như dư vị híp híp mắt, sau đó cúi đầu, liếm sạch sẽ miệng chén.
Còn rất hưởng thụ.