Lại nghĩ tới sau khi điều kiện tương lai tốt hơn, Bùi Điềm Điềm uống sữa cũng cần cô dỗ, còn không muốn uống! !
Tống Ngôn Chi thở dài một hơi.
Bùi Quý Xuyên im lặng cúi đầu ăn cơm, không nhìn nhiều.
Bùi Điềm Điềm lại thường xuyên ném tới ánh mắt cực kỳ hâm mộ về phía Tiểu Bảo, tuy rằng cháo trong miệng rất thơm, nhưng cô nhóc càng muốn uống sữa trong ly của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo cơm nước xong dì Tống còn sẽ dẫn cậu đi mua quần áo, Tiểu Bảo quá hạnh phúc.
Nếu cô nhóc là con gái ruột của dì Tống thì tốt biết bao.
Tháng năm trời đã rất nóng, Tống Ngôn Chi định dẫn Tiểu Bảo đi mua quần áo mới giày mới.
Quần áo ban đầu của cậu đều là cô kéo vải về làm, đã rất cũ, kiểu dáng cũng khó coi.
Đời trước anh em nam chính mặc đồ rách rưới đến chỗ cô, cô tuy rằng tiếc tiền, nhưng lời mẹ chồng nói cô không dám coi thường, ngày hôm sau liền dẫn bọn họ đi mua quần áo mới đi.
Nhìn Bùi Điềm Điềm cực kỳ hâm mộ nhìn những người mặc váy nhỏ xinh đẹp kia, cô còn cắn răng mua cho cô nhóc một cái.
Lúc ấy một lòng muốn cho hai đứa nhỏ tốt hơn, xem ân tình của cha bọn họ đối với Bùi Duật Sâm cũng xem như là ân tình của mình mà đối đãi.
Cho nên Tống Ngôn Chi cảm thấy, những thứ này đều là theo lý thường phải làm.
Nhưng bây giờ, liên quan quái gì đến cô.
Ân tình của ai người đó tự mình đi trả.
Cơm nước xong, Tống Ngôn Chi dẫn con trai ra cửa.
Nhìn hai mẹ con đi ra cửa, Bùi Điềm Điềm cực kỳ hâm mộ nói: "Anh, Tiểu Bảo thật hạnh phúc.
”
Bùi Quý Xuyên không nói gì, im lặng thu dọn bát đũa.
Bùi Điềm Điềm nhìn cái ly trên bàn, còn nói: "Em nghe dì Chu nói, Tiểu Bảo là đồ ngốc, không phải là thật chứ? Từ hôm qua đến giờ, nó chỉ nói qua hai chữ thôi.
”
Bùi Quý Xuyên dừng động tác lại, trầm giọng nói: "Câm miệng.
”
Bùi Điềm Điềm bị dọa hết hồn, không dám nói nữa.
Tống Ngôn Chi dẫn con trai tới cửa hàng bách hóa.
Con trai đã một năm không làm quần áo mới, tuy rằng cậu nhỏ gầy, nhưng vẫn cao hơn một chút, quần áo cũng có hơi ngắn.
Giày vải dưới chân đế và thân cũng đã tách ra, phỏng chừng không bao lâu nữa, đầu ngón chân cũng sẽ lộ ra.
Mà trên người Tống Diễm Chi cũng mặc đồ không tốt lắm, lúc trước kết hôn, người trong nhà mua quần áo tốt cho cô, đều bị cô em chồng còn đang học trung học mượn đi.
Nói là mượn cô mặc vài ngày, kết quả không trả lại cho cô.
Lúc trước Tống Ngôn Chi nghĩ đều là người trong nhà, căn bản không cảm thấy có gì.
Hơn nữa mình hiện tại kết hôn, làm sao còn có thể giống như là cô gái nhỏ mặc váy ăn mặc xinh đẹp sáng bóng, cũng sợ bị người ta nói xấu, cho nên quanh năm một thân áo vải xám, giày vải xám.
Cửa hàng bách hóa danh bất hư truyền, mua gì cũng có.
Người trong đại viện mua một bộ trở về, cũng có thể mặc ở đại viện dạo vài ngày.
Tống Ngôn Chi trực tiếp dẫn theo con trai vào cửa hàng quần áo trẻ em, hiện tại đều là quần áo mùa hè, tay áo ngắn quần năm phân gì đó đều có, còn có giày da nam, giày thể thao vân vân.
Giá cả không rẻ.
Tống Ngôn Chi lập tức tìm được kiểu dáng mình thích, bảo Tiểu Bảo thử.
Nhân viên bán hàng của cửa hàng bách hóa rất cao ngạo, căn bản không thèm để ý đến người khác.
Tống Ngôn Chi ngược lại cũng cảm thấy không có gì, dù sao cô mua đồ sợ nhất có người nhiệt tình đi theo giới thiệu.
Trong tiểu thuyết cô còn nhớ rõ có nội dung truyện chính là mẹ ruột nam chính dẫn theo nam chính đi mua quần áo bị chướng mắt, sau đó còn nháo lên với nhân viên bán hàng, cuối cùng nhân viên bán hàng bị vả mặt khai trừ!
Tống Ngôn Chi: Trong cuộc sống chân chính làm sao có thể có nhiều cảnh như vậy, nhiều lắm chỉ là cãi nhau hai câu đổi nhà khác mà thôi.