Thập Niên 80 Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh


Bùi Duật Sâm liếc cô nhóc một cái, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Chuyện này phải hỏi dì Tống cháu.


Anh thu dưỡng hai đứa nhỏ đã khiến vợ oán hận, nếu như còn làm chủ đưa bọn họ đi lớp mẫu giáo trong khu gia đình, Bùi Duật Sâm hoàn toàn có thể khẳng định, một tháng tương lai vợ con có thể sẽ không liếc mắt nhìn mình một cái.

Lúc đó anh hứa với Vương Kiện có thể giúp anh ta chăm sóc hai đứa nhỏ, nhưng nhiều lắm là không để bọn họ chết đói.

Những thứ khác Bùi Duật Sâm không có bảo đảm.

Nhưng một giây sau, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tống Ngôn Chi: "Không cần hỏi tôi, bọn họ là con nuôi của anh, anh làm chủ là được rồi.


Bùi Duật Sâm hơi dừng lại.

Nhìn cô từ bên ngoài đi tới, hôm nay Tống Ngôn Chi mặc váy, dáng người mảnh mai, tóc buộc, rất trí thức, dịu dàng.

Nhưng mà lời nói trong miệng lại có gai: "Dù sao người ra tiền là anh, tôi không có ý kiến.


Bùi Duật Sâm: "! ! ”

Địch ý của thê tử đối với anh có thể so sánh với kẻ địch trên chiến trường.

Ánh mắt Tống Ngôn Chi quét qua đống đồ đặt trên bàn, dừng lại chút.

Lập tức thu hồi ánh mắt.

Lập tức lấy ra một tờ giấy gấp trong túi, mở ra, tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Bùi Duật Sâm, đưa cho anh, chữ viết tay hiệp nghị ly hôn mặt trên ghi nếu như nhà trai làm chuyện sai lầm sẽ thế nào cùng với quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ.

Trong không khí đột nhiên yên tĩnh.

Bùi Duật Sâm xem xong, cảm thấy trình độ này rất thái quá.

Anh nói: "Em nghiêm túc sao.


“Đúng vậy, đây là chuyện lúc trước đã nói, đối với anh cũng không có gì xấu.

” Tống Ngôn Chi bình tĩnh nhìn lại anh.

Bùi Duật Sâm xoa xoa thái dương đau nhức, lần đầu tiên có loại cảm giác bị tức đến đau đầu.

Nhưng anh lại không thể nổi giận với Tống Ngôn Chi.

Anh đưa tay nhận lấy, ký tên: "! Hài lòng chưa?”
Giọng nói có hơi nghiến răng nghiến lợi.

Tống Ngôn Chi cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.

Kỳ quái, cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn biểu tình của vợ, Bùi Duật Sâm còn hoài nghi, mình rốt cuộc là làm chuyện táng tận lương tâm gì, mới có thể làm cho vợ lộ ra biểu tình như vậy.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ năm năm này mình không trở về nhà, cùng với thu dưỡng hai đứa nhỏ, anh hẳn là không có bất kỳ chỗ nào không làm tròn trách nhiệm mới đúng.

Tống Ngôn Chi cầm bản hiệp nghị đã ký xong đi vào phòng, đang đi lại dừng bước, cười nói với Bùi Duật Sâm: "Đúng rồi, tôi và con trai không quen ở cùng một phòng với người ngoài, tạm thời anh chịu khó ngủ một mình trước.



Bùi Duật Sâm không nói chuyện.

Chỉ nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của cô.

Người! ! ngoài?
Anh là người ngoài?
Bùi Duật Sâm cười nhẹ một tiếng.

Tức giận.

Bùi Điềm Điềm và Bùi Quý Xuyên nuốt nước miếng.

Thật đáng sợ.

Bầu không khí ở chung của hai người này, thật đáng sợ.

Bùi Duật Sâm năm năm không trở về, trong nhà rất nhiều đồ vật đều cũ kỹ, đèn trong phòng cũng hỏng.

Phòng khách cũng rất tối.

Trong nhà không có ống nước, dùng nước không quá tiện, giặt quần áo nấu cơm đều phải đi miệng giếng khu gia đình gánh nước.

Bùi Duật Sâm ở nhà không có việc gì, nên bắt đầu sửa chữa mấy thứ này.


Tống Ngôn Chi thì chuẩn bị bữa trưa tình yêu cho con trai.

Định trưa nay đưa qua cho cậu.

Bùi Duật Sâm vừa bận rộn, vừa nhìn cô ở phòng bếp nấu cơm, bộ dáng tựa như rất vui vẻ.

Anh thu hồi ánh mắt, thời gian một buổi sáng đã sửa xong toàn bộ đồ dùng hư hại trong nhà.

Tống Ngôn Chi cũng làm xong cơm trưa, cơm trưa hôm nay rất phong phú, chủ yếu là Bùi Duật Sâm mua được không ít đồ tốt, làm cơm trưa cho con trai đồng thời thuận tiện cũng làm cho bọn họ.

Bùi Duật Sâm nhìn cô cầm theo hộp cơm muốn đi, đứng thẳng dậy nói: "Anh đi cùng em.


Nụ cười dịu dàng trên mặt Tống Ngôn Chi thoáng biến mất: "Không cần, tôi tự đi là được.


Bùi Duật Sâm không để ý tới lời cô từ chối, đi theo ra ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận