Đến chiến khu Tây Bộ đã năm năm, đã tròn năm năm không trở về nhà.
Nhưng mà vẻ mặt của anh lại nhạt nhẽo, tựa như cũng không bị tin tức này làm cho đầu óc choáng váng, trên mặt lạnh lùng nghiêm nghị không có chút cảm xúc dao động.
Chu Vũ cùng ký túc xá thổn thức không thôi nói: "Lão Bùi, cuộc sống khổ cực của anh cuối cùng cũng chấm dứt.
Ngày sau khi vợ con sưởi ấm đầu giường, cũng đừng quên tôi là anh em cám bã còn đang phấn đấu.
”
Nhắc tới vợ con, trên khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông cao lớn đang thu dọn hành lý tựa như có chút dao động.
Một lát sau, anh khôi phục thần sắc lạnh nhạt, tiếp tục thu dọn đồ đạc trong tay.
Thời gian năm năm, khí chất của anh lắng đọng càng ngày càng thành thục, sâu không lường được.
Chu Vũ đã quen với sự lạnh lùng của anh, vẫn tự mình nói chuyện như cũ.
"Nhắc tới cũng kỳ quái, qua nhiều năm như vậy, tôi thế nào mà không thấy vợ anh viết thư cho anh?"
Bùi Duật Sâm nhíu mày, giọng nói trầm xuống: "Cậu rất rảnh sao? Cần tôi giúp cậu xin về tổng khu không?”
Chu Vũ lập tức biểu diễn tại chỗ thuật biến mất nụ cười: "Ấy đừng, tôi không dám, tôi tình nguyện ở chỗ này chịu khổ chịu tội, cũng không muốn trở về bị thúc giục kết hôn.
"
Nói xong, vội vàng chạy.
Bùi Duật Sâm không để ý tới anh ấy, kéo khóa hành lý, xách hành lý đi ra ký túc xá.
……
Tống Ngôn Chi mới vừa đi vào cổng, chợt nghe có người chúc mừng cô, nói: "Tiểu Tống, chúc mừng, nghe nói chồng cô sắp trở về.
”
“Đúng vậy, một mình cô ở nhà chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chịu đựng đến ngày tốt.
”
Tống Ngôn Chi thản nhiên cười, không có nhiều lời.
Kiếp trước khi mình nghe được tin tức này, cô vui vẻ lại chờ mong.
Kết quả thái độ của người đàn ông đối với cô, căn bản không tính là nhiệt tình, thậm chí nói là lạnh nhạt.
Nhà này có đàn ông không có đàn ông đều giống nhau.
Tống Ngôn Chi lạnh nhạt về đến nhà.
Hai anh em đang ngồi trên ghế gỗ trong phòng khách, im lặng.
Thấy Tống Ngôn Chi trở lại, hai người theo bản năng đứng lên, nhìn về phía cô.
Nhìn thấy cô mua nhiều đồ như vậy, đều rất giật mình.
Nhất là khi nhìn thấy kẹo đậu phộng trong túi của cô, đồng tử của cả hai đứa trẻ đều mở to.
Bùi Quý Xuyên làm anh trai xem như khắc chế.
Bùi Điềm Điềm ngơ ngác nhìn chằm chằm, ánh mắt như dính vào túi, không thu lại được.
Bất giác liếm liếm cánh môi, lại nuốt nuốt nước miếng.
Tống Ngôn Chi xem như không nhìn thấy.
Cô bỏ kẹo và sữa bột vào tủ khóa lại, lúc này mới nói: "Tôi vào bếp nấu cơm, hai người dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
”
Bùi Điềm Điềm cố lấy dũng khí hô: "Tống, dì Tống, em trai, em trai tự nhốt ở trong phòng mãi không đi ra không sao chứ?”
Tống Ngôn Chi sững sờ.
Lúc này mới nhớ tới Tiểu Bảo bởi vì hai đứa nhỏ vào ở trong nhà, còn tức giận nhốt mình trong phòng.
Kiếp trước cô gọi cậu ăn cơm, Tiểu Bảo không thèm để ý đến cô.
Sau đó cả tháng cậu không nhìn cô một lần.
Giống như cô là kẻ thù gì đó.
Lúc ấy trong lòng Tống Ngôn Chi còn có hơi tức giận.
Lúc này lại hận mình, thế mà bỏ qua cảm xúc của đứa nhỏ.
Tuy rằng Tiểu Bảo còn nhỏ, nhưng dù thế nào cũng có tình cảm, cũng biết trong nhà có thêm hai đứa nhỏ cùng tuổi.
Bản thân mình còn mạc danh kỳ diệu xem bọn họ như con ruột mà đối đãi, trong lòng cậu làm sao thoải mái được.
Tống Ngôn Chi đi tới cửa phòng, gõ cửa, giọng nói dịu dàng: "Tiểu Bảo, mẹ nấu cơm, lát nữa ra ngoài ăn cơm được không?"
Giọng nói của cô vừa vang lên, đã thu hút ánh mắt hâm mộ của anh em Bùi Quý Xuyên.
Không ngờ dì Tống lạnh nhạt với bọn họ lại dịu dàng với con trai như vậy.
Bọn họ từ nhỏ đã không có ba mẹ, rất hâm mộ.