Ở thành phố quả thực sầm uất hơn nhiều so với ở huyện, điểm đáng chú ý nhất là chủng loại sản phẩm trong trung tâm thương mại rất phong phú đa dạng, chẳng hạn như TV, nơi đây vừa có TV màu vừa có TV trắng đen, với nhiều kích cỡ như 9 inch, 12 inch, 14 inch, 18 inch,...cũng có rất nhiều nhãn hiệu, có cả những nhãn hiệu mà Diệp Mạn chưa từng nghe qua.
Những chiếc TV hãng Hồng Tinh do nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh của họ sản xuất bị chất đống thảm thương ở góc trong cùng, lớp vỏ đen của chiếc TV bám đầy một lớp bụi dày mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, trông như đã lâu không được lau chùi.Hèn chi TV của nhà máy họ không bán được, nếu đổi là cô, nhìn vào loạt sản phẩm bắt mắt trên kệ, có nhiều sự lựa chọn như vậy thì cũng sẽ không nghĩ đến mấy chiếc TV Hồng Tinh trông rách nát ấy.Tuy nhiên, suy cho cùng thì đó cũng là sản phẩm của nhà máy mình, còn có hơn một ngàn người dựa vào nhà máy để kiếm cơm, Diệp Mạn vẫn chỉ vào chiếc TV Hồng Tinh trong góc mà không một ai thèm ngó ngàng đến rồi hỏi: “Đồng chí, cái TV đó bán thế nào?"Người bán hàng uể oải đáp: "560 tệ một cái, cái hãng này không có nhiều người mua cho lắm, người ta thường chọn TV của hãng Vĩnh Yên, tên vừa hay, thương hiệu lại có tiếng, độ nhận diện cũng rất cao, đã vậy chỉ mắc hơn 20 tệ so với TV hãng Hồng Tinh."Hãng Vĩnh Yên? Diệp Mạn rất chắc chắn rằng mấy hãng TV lớn ở kiếp sau không hề có cái tên này, chắc có lẽ sau cùng họ đã phá sản.Cô hỏi: "Hãng này được sản xuất ở đâu?"Nhân viên bán hàng dùng ánh mắt "Sao tôi biết được” nhìn cô: "Ở tỉnh, đây là thương hiệu lớn ở tỉnh.
Nghe nói ở tỉnh bán rất chạy!"Diệp Mạn gật đầu: "Ồ, cám ơn, tôi xem một chút."Diệp Mạn dạo vòng vòng trong trung tâm thương mại rồi đi ra, so với kinh tế quốc doanh, thì cô càng hứng thú với kinh tế tư nhân trong thành phố hơn.Sau một tuần vòng quanh thành phố, Diệp Mạn phát hiện thành phố quả thực sầm uất hơn, kinh tế tư nhân cũng phát triển hơn, nhưng trước mắt có thể thấy loại hình được kinh doanh nhiều nhất chính là quán ăn bình dân và cửa hàng quần áo, nhận định là vốn đầu tư thấp, lợi nhuận cao, thanh toán nhanh chóng.
Với những đặc điểm như vậy nên nó đã thu hút được rất nhiều hộ cá thể tham gia vào hai ngành này.Còn về tiệm sửa chữa mà Diệp Mạn muốn mở nhất, thì cô lại không nhìn thấy, không biết có phải do không có hay là do cô tìm không thấy.Đi dạo đến giấc chiều tà, nhiều thương nhân đã chuẩn bị đóng cửa hàng, Diệp Mạn cũng tính về nhà.
Cô chậm rãi đi dọc theo con phố sôi động, lúc sắp đi đến cuối phố, Diệp Mạn đột nhiên nghe thấy một giọng đàn ông khá quen thuộc: "Đẹp quá, rất đẹp, em mặc gì cũng đều đẹp hết!"Giọng nói nhẹ nhàng và đầy quyến rũ, không cần nhìn, Diệp Mạn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt cưng chiều của người đàn ông khi nói những lời này.Cô vô thức ngẫm theo giọng nói đó, rất nhanh đã tìm được chủ nhân của nó, một khuôn mặt trắng trẻo sáng lạn, trên sống mũi còn máng một cặp kính gọng đen, cái loại mắt kính này nhiều người đeo vào sẽ nhìn già đi trông thấy, nhưng anh ta đeo lại tỏa ra một khí chất nho nhã tri thức đến lạ, thoạt nhìn cảm thấy có vẻ là người ăn học rất cao.
Cô gái bên cạnh anh ta mặc một chiếc áo khoác Badesi màu nâu nhạt, dáng người cao ráo thon thả, trên đầu đội một chiếc mũ beret dệt kim màu đỏ, trông rất Tây và tràn đầy sức sống.Có lẽ do ánh mắt của cô quá chăm chú nên rất nhanh đối phương cũng đã nhận ra cô, đối phương liếc xéo qua dòng người thưa thớt, ánh mắt hai bên chạm nhau.Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông bối rối quay đầu đi, kéo cô gái rời đi: "Thôi em, hôm khác mua cũng được, đây đều là đồ bị người ta lựa sót lại, anh đã hỏi thăm rồi, vài ngày nữa hàng mới sẽ về."“Vậy cũng được.” Cái cô đi cùng đó bĩu môi đồng ý một cách miễn cưỡng.Hai người nhanh chóng đi về hướng khác..