Thập Niên 80 Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn


Những năm thập niên 80, hệ thống quản lý hộ khẩu vẫn chưa được hoàn thiện, vì vậy muốn sửa tên hay di chuyển hộ khẩu là chuyện rất đơn giản.

Hơn nữa, lúc này kinh tế quốc doanh đang có lợi thế tuyệt đối, nhân sự luân chuyển chậm, một người có thể làm việc cả đời nếu vào một đơn vị nào đó nên nhiều người đã chuyển hộ khẩu vào nhà máy.Diệp Mạn đi đến nhà máy đóng dấu trước, sau đó đến đồn cảnh sát, chuyển hộ khẩu thành hộ khẩu tập thể của nhà máy, còn đổi luôn tên của mình.Không đến nửa ngày, một cuốn sổ màu đỏ đã nằm trong tay Diệp Mạn.Có cái này, cô với gia đình họ Mạn sẽ trở thành hai nhà riêng biệt.Diệp Mạn cất sổ hộ khẩu đi trong tâm trạng thoải mái rồi quay trở lại làm việc trong nhà máy.Bộ phận của Diệp Mạn là bộ phận bảo trì của nhà máy TV Hồng Tinh, thuộc bộ phận ngoại vi của nhà máy TV, tổng số có hơn 40 nhân viên, nhưng mà lúc này nhân viên thưa thớt, đoán chừng chỉ có tầm mười mấy người, còn có một số người đang hút thuốc, cũng có những người đang nghiêm túc làm việc với đống máy móc.Điều này khiến Diệp Mạn vốn đã quen với nhịp sống gấp gáp ở Thâm Quyến cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng đây là thực trạng của nhiều doanh nghiệp nhà nước, đi làm muộn, tan làm sớm là chuyện thường tình, đối với xí nghiệp nhỏ thì hầu hết là hộ liên quan, nhân viên vượt biên chế nghiêm trọng, các loại quan hệ rắc rối khó xử lý, quản lý hỗn loạn.

Thậm chí có thể nói là không có quản lý, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi nước tiểu nồng nặc, tức là có người còn đi tiểu khắp nơi trong nhà máy.“Tam Ni, không phải hôm nay cô xin nghỉ sao? Sao lại quay về rồi.” Một nữ nhân viên đan áo len vẫy tay với Diệp Mạn.Diệp Mạn nhìn qua, phát hiện một khuôn mặt có phần quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra tên của người kia.

Cô cười nói: “ Làm xong việc rồi nên quay về nhà máy xem việc gì cần làm không.”Nói rồi cô bước tới xem quản lý Triệu đang sửa TV.

Quản lý Triệu là trưởng phòng bảo trì, đã ngoài 40 tuổi, tay nghề rất tốt, không có cái TV nào là không sửa được.

Ông ấy là người hiền lành, chuyện gì cũng đều tự mình làm, trong khi cấp dưới của ông ấy ngồi uống trà, đọc báo, nghịch nước và đan áo len, ông ấy cùng với đồ đệ của mình làm việc với khí thế hăng say tích cực ngút trời.Người như vậy làm nhân viên kỹ thuật thì thật tốt, làm quản lý là một sự thất bại.Mọi người đều rất nhàn nhã, Diệp Mạn cũng không biết phải làm gì, dù sao đối với cô cũng đã ba mươi năm rồi, có nhiều chi tiết cô cũng không còn nhớ rõ.Không có việc gì làm, Diệp Mạn cầm tờ báo về những đồng chí nữ, vừa nghe mọi người tán gẫu, vừa xem những chính sách thay đổi trên báo.Đang trò chuyện rôm rả, một người phụ nữ nữ sành sỏi nói một cách bí hiểm: "Nghe chưa? Dây chuyền sản xuất tivi màu mà nhà máy mua từ nước ngoài với giá cao là hoàn toàn vô dụng"."Thật không? Tôi nghe nói tiêu đến vài trăm vạn, nếu không thể dùng, vậy chẳng khác nào là bỏ tiền mua đống sắt vụng về hay sao?" Một người khác ngạc nhiên hỏi."Khó trách mấy ngày nay tôi thấy mặt giám đốc Lưu mặt xám mày tro, chắc chắn là bị cấp trên trách móc."...Kiếp trước sau khi Diệp Mạn kết hôn, cô cũng đã nhanh trí tự mở xưởng của riêng mình, vậy mà còn không biết chuyện này.Tuy nhiên, cô nhớ rằng nhà máy Hồng Tinh TV đã đóng cửa sau khi mới hoạt động được vài năm, trở thành một trong những nhà máy phá sản đầu tiên trong huyện.

Sở dĩ lý do khiến cô ấn tượng như vậy là Cốc Kiến Thành lúc đó rất tự cao, còn chế giễu cô là bám lấy ánh hào quang của nhà họ Cốc, còn nói bằng không thì cô nên nghỉ việc xuống uống gió Tây Bắc.Điều buồn cười nhất là, chưa đến năm, nhà máy Hồng Tinh TV cũng đi vào vết xe đổ.Đây là vận mệnh tương lai của nhiều doanh nghiệp nhà nước.Trên đường về, Diệp Mạn không ngừng suy nghĩ về những việc mình sẽ làm trong tương lai.

Nhà xưởng Hồng Tinh là một con tàu lớn sắp chìm, một vị quân tử sẽ không ở dưới chân tường, chưa kể cô chỉ là công nhân tạm thời nên lương còn thấp và không bảo đảm, có thể cô sẽ là người bị đuổi việc đầu tiên.Hiện tại hộ khẩu cũng đã làm xong, cô tranh thủ hôm nay đi chụp ảnh làm chứng minh thư.

Ngoài tiền lương mấy năm qua, cô còn có chứng minh thư và một ít tiền để dành, cô có nên đi đến Thâm Quyến không?Diệp Mạn có chút do dự, bởi vì cô nghe người dân địa phương ở Thâm Quyến kể rằng Thâm Quyến những năm 80 rất lạc hậu, khi khu đấy được khai phá và trên đà phát triển nhanh thì sinh ra không ít các thương nhân nhưng những người làm ăn phi pháp bị bắt cũng không ít.Lúc này, luật pháp và trật tự rất tồi tệ, nhưng cô cũng chưa bị cuộc sống hành hạ đến mức không ra hình người, và cô đang ở độ tuổi trẻ đẹp như hoa.

Một cô gái trẻ và xinh đẹp một mình vào Nam làm việc như thế rất dễ bị những kẻ phạm pháp nhắm tới.Hơn nữa, cô biết rằng mười năm sau Thâm Quyến sẽ rất phát triển, nhưng hiện giờ nhiều ngành công nghiệp vẫn chưa phát triển, những người cô quen biết cũng không chưa ở đây, những ưu thế ở kiếp trước cũng căn bản không thể phát huy được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui