Sau Tết Nguyên Đán, các cuộc điện thoại của Triệu Mạc lại bắt đầu nhiều hơn, thậm chí có lúc anh đang định làm chuyện đó với Uyển Uyển thì điện thoại đến làm anh tức giận tắt máy.Nhưng Ngô Uyển Uyển có thể thấy rằng Triệu Mạc đang dần mất hồn, những cuộc gọi không ngớt khi anh ở nhà.Ngô Uyển Uyển cảm thấy có lỗi với anh, sau bữa ăn, Ngô Uyển Uyển nhìn anh vừa nghe điện thoại xong đang bước vào.Sắc mặt anh trông không được tốt lắm, chắc là có chuyện ở công ty, nhưng anh không nói gì, mà ngồi xem phim hoạt hình cùng Tiểu Ái Uyển, cầm một quả táo trong tay gọt vỏ rồi đưa cho Uyển Uyển.Ngô Uyển Uyển cầm lấy quả táo, vẻ mặt bình tĩnh:“Đi đi.”Triệu Mạc sững sờ:“Đi đâu?”“Đi giải quyết chuyện công ty, đi thôi.”“Không có chuyện gì lớn, anh đã gọi điện nói với bọn họ."“Anh là một người đàn ông chí lớn cũng không thể ở nhà với vợ con mỗi ngày.
Anh có thể ở cùng mẹ con em trong dịp Tết Âm Lịch, em đã rất vui.
Công ty không thể không có lãnh đạo.
Đi đi, em và con chờ anh trở về."Ngô Uyển Uyển rất biết ơn Triệu Mạc đã ở với cô và Tiểu Ái Uyển trong suốt Tết ÂM Lịch.
Ít nhất cái Tết này anh đã chuyên tâm ở với mẹ con cô.“Uyển Uyển, bây giờ anh chỉ muốn ở nhà với em và con.”“Tiểu Ái Uyển đã nhận người, anh có đi nửa năm mới về con bé cũng nhận anh.”“Nói sảng gì vậy?”Triệu Mạc ngồi xuống bên cạnh cô, anh duỗi tay ôm cô vào lòng:"Uyển Uyển, công ty xảy ra chuyện nên muốn xem qua một chút rồi anh về sớm.
Khi nào anh về thì anh sẽ xây trụ sở tổng công ty ở bờ sông bên dưới biệt thự, như vậy ngày nào anh cũng có thể về nhà với mẹ con.”" Ừ, tốt."Ngô Uyển Uyển tin tưởng anh, vĩnh viễn tin vô điều kiện.Triệu Mạc thu dọn hành lý và rời đi suốt đêm.Ngô Uyển Uyển dựa vào cửa, trong lòng cảm thấy rầu rĩ, không nói nên lời là cảm giác như thế nào.Ngô quả phụ dỗ bé Ái Uyển ngủ, cùng Uyển Uyển đứng trước cửa nhìn chiếc xe đi khuất.“Uyển, con có cảm thấy mình chọn sai không?”Ngô quả phụ hỏi cô.Ngô Uyển Uyển sửng sốt, lắc đầu“Con không chọn sai.”Ngô quả phụ lắc đầu thở dài:“Uyển Uyển, một gia đình luôn có người hy sinh, con không muốn Triệu Mạc hy sinh, con phải hy sinh bản thân, con biết chồng con là người làm việc lớn, nếu bị trói chặt trong nhà sẽ cảm thấy khó chịu và chán nản, vì vậy con chọn cách làm chồng đi giao tranh sự nghiệp, còn con làm vợ hiền nội trợ.
Con đừng xem loại cảm giác này là gia đình tan vỡ.“Là vậy à?”Ánh mắt mê mang của Ngô Uyển Uyển như tìm được ánh sáng:“Không phải hai chúng con có vấn đề à?”Bà Ngô cười nói:"Nếu có vấn đề, thì chính là con.
Con xem một tháng này, Triệu Mạc theo sau mông con, mỗi ngày muốn dỗ con vui vẻ, Uyển Uyển, con không thể cái gì cũng muốn, nếu chồng con vẫn là Triệu Mạc bán thịt heo, thì khả năng ngày nào chồng con cũng ở nhà với con, cưng chiều con.
Nhưng bây giờ chồng con là ông chủ lớn, cho con ở căn phòng lớn, sinh hoạt xa xỉ, chồng con chắc chắn phải gánh vác gánh nặng sinh hoạt.”“Mẹ thấy Triệu Mạc yêu con, con cũng phải chủ động một chút, cậu ấy ở ngoài bàn chuyện làm ăn chúng ra không hiểu, có bị khinh bỉ hay không chúng ta cũng không biết, nhưng cậu ấy về đến nhà là chồng của con, con bới cho chồng một chén cơm nóng, pha một cốc trà nóng, là nhà cậu ấy, là bến đỗ cho cậu ấy.”Cô luôn cảm thấy Triệu Mạc bận rộn không còn yêu cô nữa.Ngô Uyển Uyển đã suy nghĩ rất nhiều sau khi được mẹ khai sáng, cô cảm thấy những gì mẹ cô nói là đúng, cô luôn ỷ lại Triệu Mạc tốt với cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đối xử tốt với Triệu Mạc..