Trên xe đẩy còn có cả một con heo anh đã mổ, được anh dùng bao tải để bọc lại, nên không dính đến cô, giữa cô và thịt heo anh còn lót một lớp cỏ xanh, vì sợ làm bẩn quần áo của cô.
Quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhất làm lòng cô cảm thấy ấm áp.
“Em đi bộ được mà, anh đẩy xe cũng đủ mệt rồi.
”“Ngồi đi, lúc tết một mình anh đẩy ba con heo đi bán không thành vấn đề”Triệu Mạc giải thích xong đẩy xe đi về phía trước.
Ngô Uyển Uyển suy nghĩ một lúc lâu, anh nói điều này là có ý gì? Ý anh là mình bằng hai con heo à?Cô nhìn anh, cảm thấy ánh mắt chân thành của anh không phải cười nhạo cô.
Triệu Mạc thật sự có sức lực xài không hết, đêm qua vật lộn lâu như vậy, sáng nay còn dậy sớm dọn dẹp làm thịt heo.
Bây giờ anh đẩy xe cút kít mà đi như bay không thấy anh mệt mỏi chút nào.
Khi mặt trời bắt đầu mọc, mồ hôi ướt đẫm quần áo lộ ra cơ bắp săn chắc, mặc dù hai người đã kết hôn nhưng cô vẫn xấu hổ khi nhìn chằm chằm cơ bắp của anh.
Cô ngồi trên xe, hai tay giữ xe, liếc sang một bên.
Ngô Uyển Uyển không ngờ Triệu Mạc lại có nhiều người quen như vậy ở thị trấn, vừa bước vào thị trấn đã có người chào hỏi, khi nhìn thấy Ngô Uyển Uyển ngồi trên xe đẩy, tất cả đều bắt đầu nói trêu ghẹo“Ây, Triệu Mạc em gái này là ai?” Một thím bán lót giày hỏi,“Em gái ở đâu đây, mới nhìn đã biết là người yêu? Thế nào? Cưới chưa?” Một bác bán thức ăn ở bên cạnh cũng nói chêm vào.
“Nhìn rất xinh đẹp, nếu mà ở thị trấn thì cũng rất nổi bật.
”“Đúng vậy, Triệu Mạc thật may mắn vì đã tìm được một cô vợ xinh đẹp như vậy.
”Đám người đang đùa giỡn, Triệu Mạc cũng không quan tâm, chỉ đẩy cô về phía trước, Ngô Uyển Uyển xấu hổ cúi đầu xuống, ước gì tìm được chỗ chui vào, cô chưa từng nghĩ Triệu Mạc nổi tiếng đến mức những người bán hàng rong này đều biết anh.
Cuối cùng cũng đến nơi, Triệu Mạc dừng xe ở đây, Ngô Uyển Uyển lập tức xuống xe, ngoan ngoãn đứng sang một bên, cô đỏ mặt, cô chỉ mới đến thị trấn mấy lần, nơi này cũng không quen thuộc, vì vậy cô chỉ có thể đi theo Triệu Mạc.
Triệu Mạc dừng xem và bắt đầu dỡ hàng hóa, hóa ra anh còn có một cửa hàng nhỏ trong thị trấn, cửa hàng này nằm cạnh lối vào của một nhà hàng, hôm nay nội tạng, và thịt đùi heo đã được quán này đặt trước.
Triệu Mạc đưa thịt đến nhà hàng, và khi những người trong nhà hàng nghe tin Triệu Mạc đưa vợ đến cùng, họ đều chạy ra xem cô, điều này khiến Ngô Uyển Uyển càng thêm xấu hổ.
“Em đợi anh một chút.
” Triệu Mạc dỡ thịt heo và đi về phía bên kia đường.
Ngô Uyển Uyển đành phải đứng tại chỗ chờ anh, một lúc sau, Triệu Mạc mang theo gói giấy dầu đựng bánh gạo nếp táo đỏ đi đến, cầm hai bịch sữa đậu nành bốc khói đưa cho cô:“Đây, ăn nhanh khi còn nóng.
”Ngô Uyển Uyển nhận lấy, thì ra là anh đi mua bữa sáng cho mình.
Triệu Mạc đặt cho cô một chiếc ghế đẩu để ngồi, trong khi chính anh đứng sau chiếc bàn hình chữ nhật đầy thịt heo và lấy ra những chiếc bánh bột bắp mà anh vừa mua và gặm nhấm chúng.
Chỉ uống sữa đậu nành, ngoài ra không có gì khác, một mình anh ăn bốn cái bánh bột bắp, Ngô Uyển Uyển nhìn bánh nếp táo đỏ trong tay mình, bỗng dưng thấy không thơm ngọt….
Cô ăn ngon như vậy, nhưng chính chỉ ăn bánh bột bắp.
Triệu Mạc ăn rất nhanh, ăn xong có người tới mua thịt heo, anh giơ dao lên cắt ra những miếng cân nặng đủ thậm chí còn hơn, khách hàng vui vẻ, yêu thích mua thịt của anh.
Triệu Mạc thịt đã bán gần hết nên thu dọn tiền đưa cho Ngô Uyển Uyển:“Cửa hàng đó ở bên kia, em qua bên đó đi, một mình đi mua đồ, anh đến đó không tiện.
Anh ở đây chờ em.
”.